Diệp Ninh dừng động tác lại, khó hiểu nhìn anh.
“Không phải là đi ngủ sao? Không cởi quần áo thì làm sao mà ngủ?
“Ừng ực.”
Hầu kết của Cố Phong lăn lên lăn xuống, trán nổi gân xanh, đổ đầy mồ hôi.
Có trời mới biết, giờ phút này anh đã phải dùng ra bao nhiêu sức chịu đựng và nhẫn nại.
“Em, em nằm xuống trước đi...”
Hiện tại cô đang không tỉnh táo, hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì. Nhưng anh thì lại tỉnh táo, tuyệt đối không thể mạo phạ cô.”
Trong lòng anh liên tục lặp đi lặp lại, nhắc nhở cảnh cáo bản thân, muốn làm bản thân bình tĩnh lại một chút.
“Sao anh đổ mồ hôi nhiều thế?” Diệp Ninh ngây thơ hỏi, sau đó nhích lại gần anh, lau mồ hôi trán đi giúp anh.
Nhưng mà chỉ một động tác đơn giản như thế thôi, cũng là cho sự tự chủ mà Cố Phong luôn lấy là kiêu ngạo hoàn toàn sụp đổ.
Trước mắt chính là sự quyến rũ ngọt ngào mà anh chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến, không khí xung quanh anh tràn ngập mùi thơm thoang thoảng thuộc về riêng Diệp Ninh.
“Tiểu Ninh, đừng, đừng nghịch.”
Anh thật sự sắp điên rồi, từ trước đến nay anh chưa bao giờ điên cuồng muốn một người phụ nữ đến thế này!
Cảm xúc này giống như dời non lấp biển, cắn nuốt hết toàn bộ lý trí của anh.
Hình như Diệp Ninh nhận ra được sự khác thường của anh, không chỉ không lùi bước, ngược lại còn bắt đầu nổi hứng nghịch ngợm.
“Anh nóng lắm hả? Sao đổ mồ hôi nhiều thế? Để tôi cởi quần áo ra giúp anh.”
TBC
Cô nói xong, không ngờ còn thật sự đi cởi nút áo của quân trang Cố Phong ra.
Ngay khoảnh khắc nút áo được cởi ra, sự khắc chế, lý trí đang trói buộc Cố Phong cũng lập tức sụp đổ, biến mất sạch sẽ.
Cố Phong trở tay ôm lấy cô, nụ hôn nóng bỏng liên tục rơi xuống người cô.
Diệp Ninh lại không hề giãy dụa chút nào, tùy ý cho anh thích làm gì thì làm.
Có một giây nào đó Cố Phong hơi khựng lại, ý thức được hiện tại Diệp Ninh cũng không phải thật sự muốn như thế, đây chỉ là vì cô say rượu mà thôi.
“Không được...”
Anh không thể muốn cô trong tình huống như thế này được.
Chờ đến khi cô tỉnh rượu, chắc chắn sẽ hối hận.
Diệp Ninh cảm nhận được anh dừng lại, khó chịu hừ một tiếng, chủ động vươn tay ôm lấy cổ anh, hôn anh.
Điên rồi!
Điên thật rồi!
Cố Phong không thể nào đẩy ra, cũng không uốn đẩy ra, để mặc cho Diệp Ninh quấn lên mình...
Ngày hôm sau, sáng sớm.
“Shh.”
Diệp Ninh thức dậy, cảm thấy đầu đầu như muốn nứt ra.
Rõ ràng cô cũng không uống quá nhiều rượu, tại sao lại khó chịu đến mức này chứ?
Cô cố gắng chống từ ngồi dậy, cảm thấy miệng khát khô, duỗi tay cầm lấy ly nước đặt ở trên đầu tủ bên cạnh.
Chờ cô uống hết ly nước rồi, mới bắt đầu khó hiểu, sao cô lại không nhớ ra cô đặt ly nước ở chỗ này vào lúc nào nhỉ?
Cô gõ mạnh vào đầu, là ý thức dần dần tập trung lại.
Tối hô qua cô và Trương Quốc Trụ ra khỏi quán ăn ngồi xe quay về, Trương Quốc Trụ uống say, hình như được nhân viên công tác đưa về phòng.
Cho nên cô cũng được nhân viên công tác đưa về sao?
Đúng, hình như là thế.
Nhưng mà hình như cô còn mơ mơ màng màng nhìn thấy Cố Phong nữa thì phải?
Là nằm mơ thôi, cô mơ thấy Cố Phong đến, hơn nữa khúc sau bọn họ còn... thân thiết?!
Một mớ hình ảnh vừa mơ hồ lại rõ ràng đột nhiên xuất hiện trong đầu của Diệp Ninh, sau đó Diệp Ninh lập tức muốn phát điên.
Cô lại nằm mơ thấy mấy thứ bậy bạ này?
Hơn nữa đối tượng còn là Cố Phong?!
Trong mơ, hình như còn là cô chủ động. Bọn họ ở trên giường hôn nhau kịch liệt, sau đó...
Sau đó thì sao?
Diệp Ninh cảm thấy trên người có chút khô nóng, không biết là bởi vì những hình ảnh xảy ra trong mơ, hay là bởi vì nhớ không nổi khúc sau lại xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng chỉ là một giấc mơ, vì sao cô lại có cảm giác nó chân thật như thế? Giống như là thật sự đã xảy ra chuyện gì vậy?