Lúc đầu mặt mày Diệp Ninh đều nhăn lại thành một cục, nhưng mà theo động tác của Cố Phong, cô dần dần yên tĩnh lại, vẻ đau đớn trên mặt cũng dần dần biến mất.
Cố Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra thật sự có hiệu quả.
“Sau này em đừng uống rượu nữa.”
Thấy cô khó chịu như thế, anh thật sự rất đau lòng.
Diệp Ninh không có bất cứ phản ứng gì, cứ như thế khoảng hơn mười phút, Cố Phong cho rằng cô đã ngủ rồi, cô lại đột nhiên mở bừng mắt.
“Anh là ai? Tại sao lại ở trong phòng của tôi?”
Ánh mắt sắc bén tràn ngập đề phòng và địch ý đối với người xa lạ, hơn nữa còn từ trên giường ngồi bật dậy, hoàn toàn xem Cố Phong là người xấu.
Lần này đến lượt Cố Phong cảm thấy đau đầu: “Anh là Cố Phong.”
Diệp Ninh nghe được tên của anh thì nhíu mày, vài giây sau lại càng đề phòng hơn.
“Nói dối! Cố Phong đang ở bộ đội, sao có thể ở đây được! Anh tưởng tôi là đồ ngốc sao? Tôi không nhận ra anh ấy à? Tôi khuyên anh hiện tại lập tức cút khỏi phòng của tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với anh!”
Nói xong lời cuối cùng, khí thế của cô có vẻ vô cùng mạnh mẽ, trông không giống như đang say rượu chút nào.
Cố Phong đỡ trán cười khổ: “Anh là Cố Phong thật mà.”
“Anh làm sao để chứng minh mình là Cố Phong?”
Vấn đề của Diệp Ninh làm Cố Phong dở khóc dở cười.
Cho nên anh còn phải chứng minh anh là anh nữa hả?
“Em chờ một chút. Anh đi lấy giấy chứng nhận cho em xem.”
Cố Phong vô cùng thông minh, nếu cô đã say, vậy anh cũng chỉ có thể phối hợp với cô, nghe theo cô.
Cho nên anh trực tiếp lấy giấy chứng nhận sĩ quan ra, đưa đến trước mặt cô.
Diệp Ninh nhận không ra Cố Phong, nhưng thần kỳ là cô lại có thể nhìn thấy rõ gương mặt và chữ viết trên giấy chứng nhận sĩ quan.
“Cố Phong.”
Sau khi xác nhận thân phận của anh xong, Diệp Ninh lập tức thả lỏng lại, còn trách ngược lại anh: “Sao anh không chịu nói anh là Cố Phong từ sớm chứ, tôi còn tưởng là tên dê xồm nào vào phòng của tôi.”
Cố Phong có lý cũng nói không rõ, nhưng à hiện tại anh càng quan tâm chuyện khác hơn, trạng thái hiện tại của Diệp Ninh rõ ràng là đã say càng nặng hơn rồi.
“Em ở chỗ này một mình có được không? Anh đi mua một ít thuốc giải men về cho em.”
Diệp Ninh nghiê trang phản bác: “Tôi không say, uống thuốc giải men làm gì?”
“Được rồi, em không say. Hiện tại cũng khuya rồi, có phải nên đi ngủ rồi không?” Cố Phong dỗ cô.
Ngủ một giấc thì chắc cũng sẽ tỉnh rượu,
Diệp Ninh nghe theo lời anh, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài đúng là đã đen thui rồi.
“Đúng là đến giờ đi ngủ rồi.”
Cố Phong vui mừng khôn xiết, lập tức bắt đầu trải đệm chăn lại cho cô.
Toàn bộ quá trình không đến một phút đồng hồ, chờ đến khi anh ngẩng đầu lên, m.á.u trong cơ thể lại sôi trào.
Diệp Ninh trông khá là “bình thường” bởi vì buồn ngủ, cho nên cô cởi quần áo ra một cách vô cùng tự nhiên.
Hiện tại phần thân trên của cô chỉ mặc một chiếc áo n.g.ự.c màu trắng ngà, cái thứ đầy đặn hoàn mỹ kia được áo n.g.ự.c bọc lấy, càng thêm rõ ràng hơn. Lại cộng thêm phần xương quai xinh xinh đẹp, vòng eo thon nhỏ một tay là có thể ôm hết, lúc này thì cho dù có là thánh nhân xuất hiện ở chỗ này cũng không thể nào kìm chế được.
Huống chi Cố Phong chẳng phải là tháng nhân gì cả, Diệp Ninh lại còn là người phụ nữ mà anh yêu say đắm.
Gần như là trong tích tắc, cơ thể của anh đã có phản ứng.
Diệp Ninh hoàn toàn không phát hiện ra mình đang làm cái gì, khom lưng xuống chuẩn bị cởi quần.
“Tiểu Ninh, đừng...”
Giọng của Cố Phong đã khàn đến cực điểm, muốn ngăn cản hành động của Diệp Ninh, bởi vì quá sốt ruột nên trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô.
Cảm xúc mềm mại mịn màng ở lòng bàn tay làm anh hơi ngẩn người trong giây lát, chỉ cả thấy bản thân sắp sửa nổ tung rồi.