Hai giây sau, Thủy Du Vi tiếp tục làm nũng: “Anh trai, đừng nhỏ mọn như thế. Không có cá chua ngọt thì anh còn có thể ăn cá hấp, cá kho, nhưng mà người ta chỉ thích ăn loại này thôi.”
“Vị nữ đồng chí này, cá chua ngọt là do tôi chọn trước. Nếu cô muốn ăn thì lần sau đến sớm một chút đi.” Mặt Cố Phong lạnh tanh tiếp tục từ chối, hơn nữa sau khi nói xong, anh cũng không cho Thủy Du Vi có cơ hội mở miệng, bưng mâm thức ăn nghênh ngang rời đi.
Vẻ mặt Thủy Du Vi cứng lại, ngón tay liên tục chỉ tới chỉ lui giữa cô ta và Cố Phong: “Anh anh, vị nữ đồng chí này? Nữ đồng chí?!”
Người đàn ông này chắc chắn biết tên của cô ta, nhưng lại gọi cô ta như thế, thật sự là tức c.h.ế.t cô ta mà!
“Tiểu thư, bình tĩnh!”
Trợ lý đi theo bên cạnh cô ta nhanh chóng hạ giọng nhắc nhở, dù sao nơi này cũng là nơi công cộng, vẫn phải chú ý quản lý cảm xúc một chút.
Thủy Du Vi thở hổn hển.
Thật ra cô ta không thích ăn cá chua ngọt, chỉ là cố ý đến đây trêu chọc Cố Phong mà thôi.
Người đàn ông này khá xinh đẹp, là loại hình mà cô ta thích. Quan trọng nhất chính là anh là bạn của Diệp Ninh, hơn nữa ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Ninh cũng rất mập mờ, cho nên cô ta mới có chút động lòng.
Ngay từ đầu cô ta còn cho rằng chỉ cần mình ra tay là có thể lập tức bắt được anh, ai ngờ cái tên đàn ông c.h.ế.t tiệt này lại là người không hiểu phong tình.
Cô ta tức giận bất bình gân cổ lên nói với trợ lý: “Đồ ăn chỗ này dở muốn chết, tôi mời cô đi ăn một bữa thịnh soạn!”
Trợ lý đương nhiên biết cô ta là đang muốn tự tìm lại mặt mũi cho mình, vô cùng cẩn thận đuổi kịp bước chân của cô ta, cùng nhau rời đi.
“Cố Phong, lúc nãy cậu nói gì với Thủy Du Vi thế?”
Lúc Cố Phong bưng mâm đồ ăn đi đến chỗ Trương Quốc Trụ và Ngô Thu Á, Trương Quốc Trụ lập tức có chút lo lắng hỏi.
Bởi vì bàn ăn của bọn họ cách cửa sổ múc cơm có hơi xa, cho nên chỉ có thể nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện nhưng lại không nghe được nội dung cuộc trò chuyện.
Cố Phong lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Ai là Thủy Du Vi?”
“Hả?” Trương Quốc Trụ ngơ ngác, sau đó dở khóc dở cười.
Ngô Thu Á ngồi ở bên cạnh cũng cực lực khống chế được vẻ mặt.
“Là cô gái cậu vừa đứng nói chuyện ở cửa sổ múc cơm đó, cô ta là nữ ba của điện ảnh. Sáng nay lúc Á Thu giới thiệu cho Diệp Ninh, cậu không nghe được à?” Trương Quốc Trụ không thể hiểu được, dù sao thì lúc đó Cố Phong cũng đang ở trong phòng họp, không có khả năng không nghe thấy.
Cuối cùng Cố Phong cũng phản ứng lại, chẳng trách đối phương biết được tên của anh. Nhưng mà lúc anh ở trong phòng họp chỉ lo nhìn Diệp Ninh, thật sự không rảnh đi để ý đến mấy diễn viên kia.
Trương Quốc Trụ và Ngô Thu Á quay sang nhìn nhau, cái cậu trai này thật sự không biết Thủy Du Vi là ai à.
Cố Phong cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, trả lời câu hỏi lúc nãy của Trương Quốc Trụ: “Cũng không có nói gì hết, cô ta muốn tôi nhường dĩa cá chua ngọt cho cô ta, tôi không đồng ý.”
“Cá chua ngọt?”
Trương Quốc Trụ và Ngô Thu Á lại đồng thanh nói, sau đó đồng loạt nhìn về phía dĩa cá chua ngọt trong mâm của Cố Phong.
Cố Phong lại không hiểu vẻ mặt hiện tại của bọn họ là có ý gì: “Có vấn đề gì sao?”
Trương Quốc Trụ cứng đờ lắc đầu: “Chắc là không có vấn đề gì, kệ cô ta đi.”
Tuy rằng chuyện này nghe có vẻ rất kỳ lạ, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì.
Cố Phong ngước mắt lên, muốn xem xem Diệp Ninh đã đi ra hay chưa, kết quả lại nhìn thấy không chỉ Diệp Ninh đi ra, hơn nữa còn đi cùng với Tiêu Tùng, vừa nói vừa cười đi về phía này.