Ngô Thu Á tiếp tục nói: “Dựa vào điều kiện ngoại hình của cô thì bảo đảm không có vấn đề gì, thậm chí tuyệt đối là vô cùng xuất sắc. Còn đoạn nhảy múa khá quyến rũ kia thì chúng ta có thể điều chỉnh lại một chút.”
Trong suất diễn ám sát nam chính đầu tiên, Ngọc Lan Nhi có một đoạn biểu diễn vũ đạo khá quyến rũ sắc tình.
Hiện tại con người ở thời đại này còn khá bảo thủ, cho nên cho dù là trong các tác phẩm điện ảnh thì cũng rất hiếm khi xuất hiện cảnh quá sắc tình, phần lớn các diễn viên đều khá kháng cự những thứ này, điều này cũng dẫn đến việc nhân vật này vẫn chưa tuyển được diễn viên.
Diệp Ninh lại hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này, cô là biên kịch, biết rõ mức độ của đoạn này hơn bất cứ kẻ nào.
Thật ra cũng chỉ là ăn mặc hơi gợi cảm một chút, làm nổi bật thân phận của nhân vật mà thôi.
“Tôi cảm thấy không được ổn cho lắm.” Người trả lời Ngô Thu Á không phải Diệp Ninh, mà là Cố Phong.
Mặt Cố Phong căng chặt, vẻ mặt tràn ngập mâu thuẫn.
“Tiểu Ninh không phải là biên kịch sao? Loại cơ hội này nên nhường cho diễn viên chuyên nghiệp thì tốt hơn.”
Anh ấy cũng không phải có ý kiến gì về nhân vật, đơn giản là vì anh cảm thấy chuyện chuyên nghiệp thì nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm.
Ngô Thu Á có chút xấu hổ, ông ấy cũng chỉ là vì cả thấy điều kiện ngoại hình của Diệp Ninh rất phù hợp, cho nên mới nghĩ đến chuyện này.
Nhưng mà câu trả lời của Cố Phong cũng không thể đại diện cho Diệp Ninh được.
TBC
“Diệp Ninh, cô cảm thấy thế nào?”
Cố Phong nhìn chằm chằm Diệp Ninh, anh biết có lẽ Diệp Ninh sẽ không bị anh ảnh hưởng mà thay đổi quyết định, cho nên trong lòng cũng không chắc lắm.
“Tôi cũng cảm thấy không ổn lắm.” Diệp Ninh cũng có suy nghĩ của riêng mình: “Cố Phong nói đúng lắm, thứ nhất tôi không phải diễn viên chuyên nghiệp, có lẽ không thể nào biểu diễn tốt nhân vật đó. Thứ hai, tôi là biên kịch của kịch bản, nếu tôi lại xuất hiện trong điện ảnh, chỉ sợ sẽ có người nói ra nói vào.”
Cố Phong nghe cô nói như thế, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Thu Á suy nghĩ một chút, cảm thấy nỗi lo của Diệp Ninh cũng rất có lý.
Hiện tại bên ngoài cũng đã có một ít ngôn luận không hay rồi.
“Nếu đã như thế, vậy chúng ta đành phải đi tìm những người khác thích hợp hơn thôi.”
May mà đây chỉ là một vai phụ nhỏ, cũng không cần quá sốt ruột.
Ánh mắt Diệp Ninh hơi đảo đảo, hình như nghĩ đến gì đó.
“Đạo diễn Ngô, tôi có một ứng cử viên khá thích hợp, có thể để cô ta thử xem sao.”
“Không cần thử, cô trực tiếp bảo cô ấy đến tiến tổ là được!” Ngô Thu Á hoàn toàn tin tưởng Diệp Ninh, nếu đó là người cô cảm thấy thích hợp, vậy hoàn toàn có thể tỉnh lược bớt những công đoạn rườm rà kia.
Huống chi đó thật sự cũng chỉ là một nhân vật rất nhỏ.
Diệp Ninh nhịn không được trêu chọc nói: “Đạo diễn Ngô, tin tưởng tôi đến thế à?”
Ngô Thu Á cười nói: “Cô chính là biên kịch siêu giỏi của chúng tôi, tôi không tin cô thì tin ai đây.”
Hai người tiếp tục nói chuyện, bầu không khí trên bàn cơm lại nhẹ nhàng trở lại.
Trương Quốc Trụ và Cố Phong liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút tò mò không biết người Diệp Ninh nói thích hợp rốt cuộc là ai?
Bọn họ ở nơi này trò chuyện vui vẻ, Mục Văn Hạo đang ở ngàn dặm xa xôi hiện tại cũng đang như cá gặp nước trong bữa tiệc xã giao giữa trưa của thương hội được tổ chức tại tỉnh thành.
Lần này là thương hội do nhà nước tổ chức, cho nên ngoại trừ những doanh nhân nổi tiếng ra, còn có không ít người của quốc gia đến.
Mà đây chính là cơ hội tốt để mở rộng mạng lưới quan hệ, Mục Văn Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
“Ông chủ Mục, mấy ngày trước đó nghe nói cậu đã đính hôn, lúc đó tôi còn đang ở nước ngoài, không thể tham dự tiệc đính hôn của cậu, đúng là quá tiếc nuối!”
Những người nổi tiếng trong giới kinh doanh đều quen biết lẫn nhau, cho nên khi nói chuyện cũng rất hòa thuận.
Hiện tại người đang nói chuyện với Mục Văn Hạo chính là doanh nhân Tưởng Khải Vinh vô cùng nổi tiếng, thực lực tài sản mạnh hơn Mục Văn Hạo không ít.