“Tổng giám Tưởng không thể đến dự cũng là một điều khiến tôi tiếc nuối. Chờ sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ giới thiệu vị hôn thê của tôi cho tổng giám đốc Tưởng làm quen, hoặc là chờ đến khi tôi kết hôn, tổng giám đốc Tưởng nhất định phải đến chung vui đó.”
Mục Văn Hạo ở hiện tại thực sự giống như biến thành một người hoàn toàn khác, thậm chí còn có một ít nhã nhặn, ăn nói đĩnh đạc.
TBC
“Nghe nói vị hôn thê của tổng giám đốc Mục cũng là trụ cột của phòng ca múa, tôi thật sự rất muốn được gặp một lần, rốt cuộc phải là cô gái tài giỏi đến mức nào mới có thể giành được tình cảm của tổng giám đốc Mục.”
Tưởng Khải Vinh như cười như không nói, cố ý nhận mạnh thân phận trụ cột của phòng ca múa.
Loại người có địa vị xã hội như bọn họ để ý nhất chính là môn đăng hộ đối.
Mục Văn Hạo dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xuất thân thấp hèn, cả giới kinh doanh này không có ai là không biết.
Hiện tại người phụ nữ mà anh ta tìm cũng có thân phận kiểu này, quả nhiên khả năng thưởng thức của anh ta cũng chỉ đến đây mà thôi.
Mục Văn Hạo đương nhiên cũng nhận ra được sự châm chọc trong lời nói của đối phương, vẻ mặt dần dần lạnh nhạt đi.
“Tổng giám đốc Tưởng cũng biết mà, từ trước đến này tôi luôn tin tưởng thực lực lớn hơn tất cả mọi thứ. Cũng giống như việc hôm nay tôi có thể đứng ở đây cũng không phải là dựa vào bất cứ kẻ nào!”
Giọng nói của anh ta không quá nặng, nhưng lại tràn ngập kiêu ngạo và ngông cuồng.
Nụ cười trên khóe môi Tưởng Khải Vinh chợt thoáng cứng lại, tuy rằng anh ta cũng không thèm để ý đến Mục Văn Hạo, nhưng cũng không muốn đắc tội với loại người như thế, không quá để tâm phụ họa: “Đương nhiên là sẽ không có ai đi nghi ngờ thực lực và ánh mắt của tổng giám đốc Mục rồi.”
Mục Văn Hạo lại mỉm cười, giống như chuyện bực bội lúc nãy chưa từng diễn ra.
“Văn Hạo.”
Cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nữ mềm mại ngọt ngào.
Tưởng Khải Vinh và những người khác không hẹn mà cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Ngay khoảnh khắc Mục Văn Hạo nghe được âm thanh này, đáy mắt lập tức lộ ra vẻ âm u.
Dưới vô số ánh nhìn chăm chú, Mộng Kiều Nhụy mặc một bộ trang phục lộng lẫy, bước từng bước chân ưu nhã đi đến trước mặt Mục Văn Hạo.
Toàn thân Mục Văn Hạo giống như bị bóng tối bao phủ: “Sao cô lại đến đây, đi về ngay!”
Anh ta gần như phát ra mệnh lệnh không vui này ngay lập tức, bên trong đôi mắt hung ác nham hiểm tràn ngập ý cảnh cáo.
Nơi này cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, mà cô ta lại vào được, hiển nhiên là đã sử dụng thủ đoạn gì đó.
Lòng bàn tay Mộng Kiều Nhụy toát đầy mồ hôi lạnh, tuy rằng cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng mà đến giờ phút này vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng mà chuyện đã đến nước này, cô ta cũng đã không còn đường lui nữa.
“Văn Hạo, em chỉ là muốn đến đây cùng với anh thôi mà.”
Cô ta cố mỉm cười, định ôm lấy cánh tay Mục Văn Hạo.
Sắc mặt Mục Văn Hạo vô cùng đáng sợ, anh ta hoàn toàn không biết vì sao Mộng Kiều Nhụy sẽ xuất hiện ở nơi này?
“Cô nghe không hiểu lời tôi nói đúng không? Lập tức rời khỏi nơi này!”
Tất cả mỗi một người ở nơi này đều là nhân vật quan trọng trong thương giới, lại còn có rất nhiều lãnh đạo, anh ta tuyệt đối không thể để Mộng Kiều Nhụy ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Tuy rằng anh ta có suy nghĩ như thế, nhưng mà những người có thể đứng ở đây đều là cáo già, lập tức nhận ra sự khác thường của hai người.
Tưởng Khải Vinh lập tức mở miệng hỏi: “Ông chủ Mục, cậu không giới thiệu cô gái xinh đẹp này cho mọi người biết sao?”
Gương mặt Mục Văn Hạo cương cứng, cho dù muốn nổi giận cũng không được.
“Cô ta không phải người quan trọng gì, không cần lãng phí thời gian của mọi người.”
Mục Văn Hạo thấy Mộng Kiều Nhụy không hề có ý định rời đi, lập tức nắm chặt lấy cổ tay cô ta, muốn bạo lực kéo cô ta đi.
Nhưng anh ta lại không ngờ rằng Mộng Kiều Nhụy lại còn dám hất văng tay anh ta ra.