“Biên kịch Diệp, xin chờ chút.”
Buổi chiều, Diệp Ninh, Cố Phong và Trương Quốc Trụ đang chuẩn bị quay về nhà nghỉ, Tiêu Tùng đột nhiên từ phía sau gọi Diệp Ninh lại.
Ba người đồng thời dừng chân lại.
Tiêu Tùng nhanh chân chạy đến trước mặt Diệp Ninh, sốt ruột hỏi: “Biên kịch Diệp, cô cảm thấy công phu của tôi như thế nào?”
Diệp Ninh còn tưởng rằng anh ấy có chuyện quan trọng gì cần nói, không ngờ anh lại hỏi ra một câu như thế.
“Rất tốt.”
Tuy rằng cô cũng biết một ít thuật phòng ngự, nhưng mà vẫn không thể nào sánh bằng Tiêu Tùng, người ta là biết công phu thật sự.
Được Diệp Ninh khen ngợi, Tiêu Tùng nở một nụ cười xán lạn.
Hình tượng con người rắn rỏi hiện tại lại lập tức trở nên rộng rãi, sáng sủa.
“Nếu biên kịch Diệp có hứng thú, sau này tôi có thể dạy cho cô.”
Nếu nói những lần tiếp cận trước đó Cố Phong còn có thể chịu đựng được thì sau khi nghe Tiêu Tùng nói câu này xong, sắc mặt của anh lập tức trở nên âm u.
“Tôi cảm thấy có lẽ sau này sẽ không có cơ hội này.”
Người từ chối không phải là Diệp Ninh, mà là giọng nói lạnh nhạt của Cố Phong.
Tuy rằng anh cũng đang cười, nhưng mà nụ cười có lệ kia trông cực kỳ giả tạo.
Lúc này Tiêu Tùng mới để ý đến sự tồn tại của Cố Phong, đầu tiên là liếc nhìn anh, sau đó mới lộ ra vẻ mặt không vui.
“Tôi biết anh Cô là bạn của biên kịch Diệp, nhưng mà tôi đang nói chuyện với biên kịch Diệp, anh Cố tùy ý chen vào trả lời như thế, có phải hơi bị bất lịch sự rồi không?”
Cố Phong tiếp tục cười nói: “Nếu anh đã biết mối quan hệ của tôi và Tiểu Ninh, vậy thì anh cũng nên tin tưởng lời nói của tôi. Tôi và Tiểu Ninh sắp sửa phải đi về rồi, cho nên sau này chắc là sẽ không có cơ hội đi học công phu cùng với anh Tiêu.”
Tiêu Tùng híp ắt lại, rõ ràng cảm nhận được khí thế và địch ý của Cố Phong.
Nhưng mà anh ấy cũng không có ý định lùi bước, vừa định cãi lại, ngay sau đó Cố Phong lại bổ sung nói: “Huống chi nếu Tiểu Ninh thật sự muốn học thì tôi cũng có thể dạy em ấy.”
Anh ta dùng giọng điệu bá đạo để tuyên thệ chủ quyền của mình.
Diệp Ninh không ngờ hai người bọn họ sẽ có thái độ như thế với đối phương, nhưng mà Cố Phong nói rất đúng, bọn họ sẽ nhanh chóng đi về, đúng là không thể nhận lấy lòng tốt của Tiêu Tùng.
“Tiêu Tùng...”
“Tôi thật sự không nhìn ra, thì ra anh Cố cũng biết võ sao? Nếu đã như thế, vậy tôi cũng rất muốn thử luận bàn với anh Cố một chút.”
Diệp Ninh còn chưa kịp nói xong, đã bị Tiêu Tùng ngắt lời, hơn nữa còn phát ra chiến thư với Cố Phong.
Cố Phong giật nhẹ khóe môi: “Không có hứng thú.”
Bọn họ hoàn toàn không phải là người cùng một cấp bậc.
Tiêu Tùng cho rằng anh sợ hãi cho nên mới từ chối: “Yên tâm, tôi sẽ nương tay.”
“Hai người các cậu đều ngậm miệng lại hết cho tôi!” Trương Quốc Trụ đứng ở bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa, xụ mặt quát lớn.
Anh ta cũng không thể đứng nhìn hai người bọn họ đánh nhau được.
“Tiêu Tùng, anh là quán quân của cuộc thi võ thuật toàn quốc, hở một tí là lại đòi luận võ với người khác, cậu là vậy mà coi được à?”
Anh ta dùng âm thanh sắc bén nhắc nhở anh ấy.
Tiêu Tùng lộ ra vẻ mặt không cam lòng, nhưng cũng không phản bác Trương Quốc Trụ.
Trương Quốc Trụ lại nhìn về phía Cố Phong, hạ thấp giọng nói: “Cậu cũng tém tém lại đi, bao dung người trẻ tuổi một chút.”
TBC
Hai người bọn họ một người là quán quân võ thuật, một người là binh vương, nếu hai người bọn họ đánh nhau, còn chưa biết được ai thắng ai thua nữa.
Quan trọng nhất là những thứ Cố Phong luyện tập đều là kỹ xảo đánh nhau g.i.ế.c địch, nếu thật sự là Tiêu Tùng bị thương, vậy điện ảnh cũng khỏi quay nữa luôn.
Cố Phong còn muốn nói chuyện, lại bị Diệp Ninh dùng ánh mắt cản lại.
Anh hậm hực sờ mũi, lời nói đến bên miệng thì lại nuốt ngược trở vào.
Diệp Ninh quay đầu nhìn về phía Tiêu Tùng, mỉm cười với Tiêu Tùng.
“Tôi xin nhận ý tốt của anh, nhưng mà tôi thật sự sắp phải rời khỏi kinh thành rồi. Chờ sau này nếu có cơ hội này anh có thể dạy tôi một vài chiêu thực dụng.”
Tiêu Tùng lập tức thu hồi địch ý với Cố Phong, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ninh trở nên vô cùng dịu dàng.
“Vậy cô đã hứa rồi đấy nhé.”
Diệp Ninh gật đầu nói: “Ừ, hứa.”