Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 782

Nhìn bóng dáng của Tiêu Tùng càng ngày càng xa, Diệp Ninh lại nhìn về phía Cố Phong chất vấn: “Anh bị làm sao thế, người ta có ý tốt, suýt chút nữa anh đã đánh nhau với người ta rồi?”

Phong độ đâu?

Gương mặt Cố Phong căng chặt: “Anh thấy thằng nhóc kia rất ngứa mắt.”

Diệp Ninh nhướng mày: “Ngứa mắt chỗ nào?”

Nếu bàn về vẻ bề ngoài, khí chất, hình thể, cách ăn nói, Tiêu Tùng đều coi như rất ưu tú.

Cố Phong thấy cô còn bao che cho Tiêu Tùng, tâm trạng lại càng thêm rối rắm.

“Rõ là là anh ta khiêu khích anh trước, em không nghe thấy sao? Cho dù anh ta là nam chính của kịch bản em thì em cũng không thể bất công như thế chứ?”

Diệp Ninh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào anh, cảm nhận được một ít cảm giác như đang tranh giành tình cảm trong giọng nói trầm thấp của anh.

“Tôi không có bất công...”

“Sao lại không có chứ. Lúc nãy em liên tục trừng mắt nhìn anh, lại cứ cười với thằng ranh kia mãi.” Cố Phong nói một cách vô cùng đúng lý hợp tình, anh nhìn thấy rất rõ.

Hơn nữa là một người đàn ông, anh hoàn toàn có thể khẳng định Tiêu Tùng có mục đích không thuần khiết với Diệp Ninh!

TBC

Trương Quốc Trụ luống cuống tay chân đứng ở bên cạnh hai người, muốn khuyên nhủ, nhưng lại không xen lời vào được.

Diệp Ninh giận muốn chết, sao cái người đàn ông này lại ngang ngược đến thế chứ: “Tôi không cười với người ngoài thì không lẽ lại đi mắng người ta à? Đến cả lễ phép cơ bản nhất cũng không cần đúng không?”

“Em lặp lại những lời em mới nói lần nữa?” Hai mắt Cố Phong đột nhiên sáng lên.

Diệp Ninh trợn trắng mắt, cố ý chọc tức anh: “Tôi nói anh không có lễ phép cơ bản nhất đó.”

Cố Phong cũng không thèm để ý: “Câu trước đó nữa kìa.”

 

“Tôi không nhớ rõ.” Diệp Ninh lười đi đôi co với anh.

Cố Phong toét miệng cười ha hả: “Cho nên Tiêu Tùng là người ngoài, mà anh không phải, đúng không?”

Diệp Ninh cuối cùng cũng hiểu ý của anh, cạn lời muốn chết.

Cô ôm tay trước ngực, không muốn nhìn anh thêm cái nào, lập tức bước đi ra ngoài.

Cố Phong mặt dày mày dạn đuổi theo, hơn nữa còn trực tiếp kết thúc đề tài khó chịu này.

“Nếu em thật sự muốn học tập thuật phòng thân thì chờ em về nhà rồi, anh sẽ dạy cho em.”

“Anh bận lắm mà.”

“Cho dù có bận thì cũng có thể rút ra một ít thời gian, chờ anh về sẽ lập tức sắp xếp ngay.”

“Chuyện này cứ tính sau đi.”

“Sao lại có thể tính sau được chứ. Cái tên Tiêu Tùng kia cũng đã nhắc nhở anh, con gái có thêm một ít bản lĩnh, đến thời khắc quan trọng chắc chắn sẽ có tác dụng.” Dạy cô học võ đúng là một ý kiến rất hay.

“Sao bây giờ anh không chê người tà nữa đi?”

“Anh vẫn cứ cảm thấy thằng nhóc kia rất ngứa mắt, điện ảnh còn chưa bắt đầu quay chụp đã muốn theo đuổi biên kịch, vừa nhìn là biết ngay không phải loại người chịu tập trung vào công việc.” Cố Phong ghen lồng lộn lầm bầm.

Diệp Ninh cố ý lạnh mặt, quát to: “Cố Phong, anh lại nói bậy nữa!”

Điện ảnh còn chưa chính thức bắt đầu, anh đã bắt đầu thêm tai tiếng cho biên kịch và diễn viên rồi hả?

“Được rồi, nếu em không muốn nghe thì anh không nói là được rồi. Đừng giận, anh mời em đi ăn cơm ha.”

Hai người ồn ào nhốn nháo càng đi càng xa, hoàn toàn quên mất đằng sau bọn họ còn còn Trương Quốc Trụ.

Trương Quốc Trụ ngơ ngác đứng tại chỗ, khóe miệng liên tục run rẩy, nhìn hai bóng dáng đang dần dần đi xa, đột nhiên cảm thấy có phải anh ta... bị dư thừa rồi không?

 
Bình Luận (0)
Comment