Đêm khuya tĩnh lặng.
Tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng vang lên, Diệp Ninh đã ngủ gần như lập tức mở bừng mắt ra.
Nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần rạng sáng.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất cầm ống nghe, thậm chí không cần cô mở miệng, ống nghe đã lập tức vang lên một giọng nói vô cùng khàn khàn và miễn cưỡng.
“Chuyện đã giải quyết xong.”
“Giọng nói của cô thế nào rồi?”
Mặc dù giọng của Mộng Kiều Nhụy đã hoàn toàn không còn giống như lúc trước, nhưng Diệp Ninh vẫn cứ xác nhận là cô ta.
“Nói chuyện... khá khó khăn.”
Cho dù là mấy chữ vô cùng đơn giản nhưng Diệp Ninh cũng có thể nghe ra được cô ta nói chuyện rất miễn cưỡng.
“Tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, nửa tháng sau có lẽ sẽ có thể khôi phục lại bình thường.”
Mộng Kiều Nhụy ở đầu dây bên kia nghe Diệp Ninh nói như thế, cũng không quá vui vẻ gì cả.
“Không sao cả, tôi không... để ý.”
Chỉ cần có thể dùng thân phận của mình để hoàn toàn ở lại bên cạnh Mục Văn Hạo, chỉ trả giá giọng nói mà thôi, chẳng là cái gì cả.
Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến, tiếp tục hỏi: “Mục Văn Hạo có làm khó dễ gì cô không?”
TBC
“Anh ta rất tức giận, có lẽ đã đoán được... là cô. Nhưng mà anh ta cũng không có là gì tôi, cô cũng phải... cẩn thận hơn.”
So với Diệp Ninh, thật ra Mộng Kiều Nhụy chỉ lo lắng cho chính cô ta thôi.
Bởi vì cô ta biết rất rõ, cho dù Mục Văn Hạo xác định tất cả những việc này đều là do Diệp Ninh đứng phía sau tính kế, cũng sẽ không thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Ninh để giải hận.
Nhưng cô ta thì lại khác biệt hoàn toàn, hôm nay Mục Văn Hạo suýt chút nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta!
Diệp Ninh đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi: “Cô cứ yên tâm đi, hiện tại tất cả mọi người đều quen biết cô. Cho dù là vì chính ích lợi của mình thì trong khoảng thời gian ngắn Mục Văn Hạo cũng sẽ tuyệt đối không làm gì cô.”
Nói đến đây, Diệp Ninh đã chuẩn bị cúp máy, nhưng mà ống nghe lại truyền đến giọng nói sốt ruột của Mộng Kiều Nhụy.
“Tôi đã giúp cô... thoát khỏi thân phận Diệp Tử, cô cũng phải giúp tôi... Nếu không, tôi sẽ không tha cho cô!”
Mộng Kiều Nhụy rất bất an, hiện tại đúng là Mục Văn Hạo sẽ không làm gì cô ta thật, nhưng mà chỉ cần Mục Văn Hạo muốn thì hoàn có thể làm cô ta im hơi lặng tiếng mà biến mất bất cứ lúc nào.
Cho nên hiện tại người duy nhất cô ta có thể trông cậy vào, cũng chỉ có thể là Diệp Ninh.
“Nếu tôi đã nói tôi sẽ làm cô trở thành vợ của Mục Văn Hạo thì nhất định sẽ làm được.” Diệp Ninh trả lời vô cùng dứt khoát.
Trái tim lo lắng của Mộng Kiều Nhụy cuối cùng cũng ổn định lại.
Tất cả những gì cô ta làm ngày hôm nay đều đã được Diệp Ninh lên kế hoạch từ trước.
Đầu tiên là ăn mặc lộng lẫy đến tham dự yến hội, làm tất cả mọi người đều quen biết cô ta.
Sau đó lại mua chuộc được người đầu tiên đưa ra ý kiến bảo cô ta ca hát, tạo cho Mục Văn Hạo một tình huống vô cùng nguy cấp.
Cô ta cố ý uống một ly rượu trước khi lên sân khấu, thật ra thì trước khi cô ta vào yến hội cũng đã uống thuốc làm tổn thương cổ họng rồi.
Như vậy thì cô ta có thể ở trước mắt bao người, làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy “Diệp Tử” bị người ta đầu đọc phá hủy tiếng nói.
Bác sĩ chẩn đoán bệnh xong, Diệp Tử không thể nào khôi phục lại trạng thái giống như trước kia, như thế thì cô ta sẽ không bao giờ bị phòng ca múa trói buộc nữa.
Càng sẽ không có người nào đi nghi ngờ cô ta không phải là Diệp Tử thật.
Cho dù công an đến điều tra, cho dù Mục Văn Hạo đã biết được toàn bộ sự thật thì anh ta cũng không thể nào nói tất cả đều chỉ là tiết mục do Mộng Kiều Nhụy tự biên tự diễn, chỉ có thể giấu diếm giúp cô ta.
Cho nên kế hoạch này thật sự vô cùng kín đáo không một chút sơ hở nào.
Diệp Ninh cứ như thế mà nhẹ nhàng thoáng khỏi toàn bộ mọi sự toan tính và uy h.i.ế.p của Mục Văn Hạo.
Nhưng mà tiếp theo đây, người phải đối mắt với lửa giận của Mục Văn Hạo thì lại là cô ta.
Sợi dây thần kinh trong đầu Mộng Kiều Nhụy luôn luôn căng thẳng, thông qua chuyện lần này, cô ta cũng đã hiểu biết rõ hơn và đầu óc và thủ đoạn của Diệp Ninh, hiện tại cô ta cũng chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng Diệp Ninh vô điều kiện mà thôi!
Mà giờ phút này, Diệp Ninh gác ống nghe xuống, toàn thân vô cùng nhẹ nhàng.