Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 789

Cố Phong hiểu ý của Diệp Ninh: “Em đang quy hoạch con đường tương lai cho em ấy sao?”

“Cũng không thể nói như thế, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay của em ấy.”

Tục ngữ nói rất đúng, cử hiền không tránh thân (1), vừa lúc có được một cơ hội như thế, Diệp Ninh đương nhiên là phải nghĩ đến người một nhà.

(1) 举贤不避亲: Chỉ cần đề cử người tài năng, không cần cố ý né tránh những người thân thuộc.

“Anh thay em Chu cảm ơn em trước.” Cố Phong vô cùng nghiêm túc cảm ơn: “Anh biết em đối xử tốt với em Chu đều là bởi vì anh, ân tình này anh sẽ nhớ kỹ, hơn nữa anh sẽ dùng chính anh để báo đáp cho anh.”

Mấy câu đầu Diệp Ninh nghe còn cảm thấy được, nhưng mà đến câu cuối cùng thì rõ ràng là quá khác thường rồi.

Cái gì gọi là sẽ dùng chính anh để báo đáp cho cô chứ?

“Tôi giúp em Chu là vì thật sự thích em ấy, cho dù có báo đáp thì cũng là em ấy báo đáp tôi mới đúng.”

Cố Phong cũng không phủ nhận cách nói này của cô: “Nhưng mà cũng vì anh cho nên em mới quen biết với em ấy, cho nên em giúp em ấy, cũng là đang giúp anh.”

Mí mặt Diệp Ninh giật liên hồi, anh nhất quyết muốn ôm việc này lên người mình đúng không.

“Không phải anh nói là muốn đi dạo sao? Anh muốn đi đâu?”

Cô dứt khoát bỏ qua đề tài này.

Cố Phong như cười như không, cũng không tiếp tục nữa.

“Em muốn đi đâu?”

Kinh thành lớn như thế, có rất nhiều chỗ để đi dạo.

Diệp Ninh nhìn về phía thời tiết trời trong nắng ấm ở bên ngoài: “Đi dạo quanh kinh thành đi, dạo hết toàn bộ thắng cảnh nổi tiếng và các di tích lịch sử, được không?”

Cố Phong gật đầu nói: “Ý kiến hay!”

Mười lăm phút sau, Diệp Ninh và Cố Phong ra khỏi nhà nghỉ.

Hai người đều mặc quần áo và giày nhẹ nhàng, hứng thú bừng bừng.

 

Cố Phong cố ý xuống tìm lễ tân mượn một cái bản đồ kinh thành, tự coi mình và Diệp Ninh thành khách du lịch.

Trạm đầu tiên hai người đến chính là quảng trường lớn nhất ở kinh thành, Diệp Ninh chạy nhanh đi đuổi theo mấy con bồ câu trắng trên quảng trường.

Ánh mắt của Cố Phong vẫn luôn dính chặt vào bóng dáng của Diệp Ninh, dịu dàng như nước.

Anh mở ba lô lấy ra máy ảnh đã chuẩn bị từ trước, đưa ống kính về phía Diệp Ninh đang mỉm cười, nhấn nút chụp ảnh, bắt được hình ảnh tốt đẹp này.

Chờ Diệp Ninh chơi đủ rồi, cô mới phản ứng lại.

Anh lấy máy ảnh ở đâu ra thế.

Bởi vì lúc nãy chạy nhảy quá nhiều, hơi thở của cô không quá ổn định, còn vô cùng kinh ngạc vui vẻ nhìn về phía cái máy ảnh kiểu cũ trong tay Cố Phong.

Ở thời điện hiện tại, máy ảnh chính là thứ vô cùng hiếm lạ, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Cố Phong không ngờ rằng cô sẽ có hứng thú với thứ này: “Mượn của chiến hữu.”

“Anh còn có chiến hữu ở nơi này nữa hả?” Diệp Ninh thật sự rất kinh ngạc.

Nhưng mà cô lại ngẫm lại, quân nhân bộ đội đương nhiên đến từ khắp mọi miền tổ quốc, có chiến hữu ở kinh thành cũng không có gì lạ cả.

Cố Phong mỉm cười thay cho câu trả lời, sau đó tiện tay cản một cô gái đang đi ngang ở bên cạnh lại.

TBC

“Có thể làm phiền cô chụp giúp chúng tôi một bức không?”

Cô gái kia đầu tiên là sững sờ nhìn gương mặt đẹp trai của Cố Phong một chút, sau khi phản ứng lại mới xấu hổ nói: “Tôi không biết sử dụng máy ảnh.

“Đơn giản lắm, tôi hướng dẫn cho cô.”

Cố Phong kiên nhẫn chỉ dạy cho cô gái kia cách chụp ảnh, mãi đến khi cô gái kia xác nhận là đã biết sử dụng rồi, anh lập tức chạy đến đứng bên cạnh Diệp Ninh.

Diệp Ninh hiểu ý của anh, cũng không từ chối chụp ảnh chung với anh.

Cô gái vừa nhìn hình ảnh trong máy ảnh, vừa nói với bọn họ: “Hai người đứng gần nhau hơn chút đi.”

Cố Phong cười xán lạn, khí phách giơ tay ôm lấy eo của Diệp Ninh.

Cô gái cũng lập tức ấn xuống nút chụp ảnh, răng rắc, hình ảnh dừng lại ở giây phút hai người thân mật này.

 
Bình Luận (0)
Comment