Ngày hôm qua sau khi Mục Văn Hạo rời khỏi phòng bệnh thì chưa từng xuất hiện nữa.
“Tôi không... rõ lắm, có lẽ là có việc gì đó... phải đi làm.”
“Vị hôn thê của mình xảy ra chuyện lớn như thế, anh ấy không ở phòng bệnh chăm sóc mà đi xử lý công việc khác sao?” Công an nói chuyện rõ ràng cảm thấy việc này rất không bình thường.
Mộng Kiều Nhụy lộ ra vẻ mặt xấu hổ, quyết định im lặng.
“Nếu hôm nay anh Mục có đến đây thì phiền cô Mộng bảo anh Mục liên lạc lại với chúng tôi.” Công an dặn dò xong câu cuối cùng, ra khỏi phòng bệnh.
Mộng Kiều Nhụy thở phào nhẹ nhõm.
Câu trả lời của cô ta chắc là không có sơ hở gì, cho dù không tìm được hung thủ đầu độc thì cũng không thể nào tìm được chứng cứ chứng minh cô ta tự hạ độc mình.
Nhưng mà tại sao ở thời điểm này Mục Văn Hạo lại mất liên lạc chứ?
Chẳng trách anh ta không đến tìm cô ta để trút giận.
“Đây là điểm đến cuối cùng rồi.”
Diệp Ninh và Cố Phong đứng trước cửa rạp hát, nhìn biển tên mạ vàng treo ở trên cao.
Diệp Ninh đã cảm thấy hơi mỏi mệt, không ngờ anh sẽ sắp xếp như thế.
Thật ra Cố Phong suy nghĩ rất chu đáo, bọn họ đã đi dạo hơn phân nửa cái kinh thành, cho dù thể lực có khỏe hơn nữa thì chắc chắn cũng sẽ thấy mệt.
Cho nên tìm một nơi náo nhiệt, ngồi xuống nghỉ ngơi nghe hí khúc, trò chuyện mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Diệp Ninh thất sự cảm thấy rất tốt, cô còn tưởng rằng Cố Phong sẽ sắp xếp lịch trình thật đầy, hoàn toàn không thèm để ý đến vấn đề thể lực của cô chứ.
Cố Phong đi mua vé, Diệp Ninh đứng yên tại chỗ chờ.
Từ trước đến nay cô còn chưa từng vào rạp hát nghe diễn, cho nên còn khá chờ mong.
“Mẹ ơi...”
Ngay lúc cô đang để ý tìm bóng dáng của Cố Phong thì đùi đột nhiên bị ôm lấy, còn chưa đợi cô phản ứng lại thì một giọng nói mềm mại đã vang lên.
Diệp Ninh vội cúi đầu, phát hiện trước mặt cô không hiểu sao đã xuất hiện thêm một nhóc con béo ú.
Nhóc con ôm chặt lấy chân của cô, ngửa gương mặt bé xíu lên, trông mong gọi cô: “Mẹ ơi.”
“Bạn nhỏ, con nhận nhầm người rồi, dì không phải mẹ con.”
Diệp Ninh khom lưng giải thích với bé con, cũng để cậu bé nhìn thấy rõ mặt của mình.
Nhưng mà cô lại không ngờ rằng nhóc con lại cứ nằng nặc khẳng định: “Mẹ, mẹ là mẹ của con, mẹ ôm con.”
Vừa nói vừa vươn tay về phía Diệp Ninh.
Ặc.
Diệp Ninh nhìn chằm chằm đứa bé trai chỉ ba bốn tuổi này.
Từ trước đến nay Diệp Ninh chưa từng ôm trẻ con, huống chi còn là một đứa bé không biết từ đâu chui ra thế này.
Cô nhìn xung quanh, muốn tìm được cha mẹ thật sự của đứa bé.
Nhóc con thấy cô không trả lời, khóc òa lên, làm mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn sang.
Diệp Ninh hoàn toàn không biết nên ứng phó với một đứa con nít như thế nào, nhất là nhóc con này hình như là sợ cô đi mất, còn ôm lấy chân của cô.
Động tác cực kỳ thành thạo, làm Diệp Ninh có cảm giác há hốc mồm.
Nhưng mà cảnh này thật sự không đẹp lắm, nhất là khi Diệp Ninh nhìn thấy bé con cọ nước mắt nước mũi lên quần của cô, đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra lúc nãy cô nên bế cậu nhóc này lên thì tốt hơn.
“Con đừng khóc...”
Ngay lúc Diệp Ninh không biết phải làm thế nào thì Cố Phong đã cầm vé vào cửa quay về, nhìn thấy nhóc con kia vừa khóc vừa ôm chân cô gọi mẹ, cũng ngẩn ra.
TBC
“Tiểu Ninh, em có đứa con lớn như thế hồi nào vậy?”
Diệp Ninh quăng cho anh một đôi mắt hình viên đạn: “Còn không mau qua đây giúp một tay?”
Đây là lúc nào mà anh còn có tâm trạng trêu ghẹo cô nữa.
Cố Phong cố nén ý cười, ngồi xổm xuống nhìn về phía cậu bé kia: “Chú có kẹo ngon lắm, chỉ cần con nín khóc, chú cho con hết, có được không?”
Nói xong, không ngờ anh còn thật sự thò tay vào túi móc ra một nắm kẹo.