Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 791

Leng keng leng keng.

Các đó không xa, một chiếc xe đạp mất khống chế điên cuồng ấn chuông xe, xông thẳng về phía Diệp Ninh và Cố Phong.

Cố Phong phản ứng cực nhanh, túm chặt lấy cổ tay của Diệp Ninh, ôm cô vào trong lòng.

Gần như cùng lúc đó, chiếc xe đạp kia dán sát hai người “bay” qua.

“Xin lỗi!”

Người lái xe run run rẩy rẩy để lại một câu, cố gắng hết sức khống chế thân xe,

Nhưng mà xe lại chạy thêm bảy tám mét nữa rồi trực tiếp ngã lăn.

Diệp Ninh được Cố Phong bảo vệ cẩn thận, mặt dán vào n.g.ự.c anh, thậm chí còn có thể nghe rõ ràng được tiếng tim đập mạnh mẽ tràn ngập sức sống của anh.

Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác an toàn.

“Em có bị làm sao không?”

Giọng nói quan tâm của Cố Phong từ trên đỉnh đầu vang lên.

Diệp Ninh chợt hoàn hồn, kéo dãn khoảng cách với anh, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Nói xong, hai người đều quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ngã xe cách đó không xa.

Người đàn ông kia đã bò dậy, lại nâng xe đạp lên, trông cũng không có vấn đề gì.

Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Cố Phong lên tiếng “Ừ”, lập tức sải chân bước đi.

Nhưng Diệp Ninh lại vẫn cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Cố Phong khó hiểu nhìn cô, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô.

Lúc này bởi vì tình huống quá nguy cấp, anh nắm lấy tay của Diệp Ninh, hiện tại vẫn còn chưa buông ra.

Ý của Diệp Ninh đã rất rõ ràng, đang chờ anh buông tay.

Ánh mắt Cố Phong hơi d.a.o động, không chỉ không có ý định buông ra, ngược lại đổi từ nắm cổ tay của cô thành nắm lấy tay cô.

 

Diệp Ninh ngơ ngẩn.

Tay Cố Phong rất lớn, bàn bàn tay, ngón tay đều có vết chai mỏng, hoàn toàn bao phủ lấy lòng bàn tay của cô.

Trong lòng Diệp Ninh đột nhiên dâng lên cảm giác quái dị.

Cô theo bản năng muốn rút ra, nhưng mà Cố Phong lại hoàn toàn không cho cô cơ hội, bá đạo nắm chặt lấy tay.

Tiếp theo đó anh lại nghiêm trang nói: “Trên đường có nguy hiểm, như vậy mới an toàn một chút.”

“...”

Diệp Ninh dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy trời sáng trưng đi trên đường cái mà còn có thể gặp được nguy hiểm gì đó.

Chuyện lúc nãy cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Cố Phong cũng không rảnh đi để ý nhiều như thế, thúc giục nói: “Đi thôi.”

Diệp Ninh chỉ có thể đi theo anh, đảo mắt nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong lòng cũng không còn kháng cự quá nhiều.

Cảm nhận được Diệp Ninh không còn giãy dụa, tâm trạng của Cố Phong cực kỳ tốt đẹp, dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể khống chế cho chính mình đừng biểu hiện quá vui vẻ.

Hai người cứ thế tay trong tay, chậm rãi đi dạo trên đường, đi đến mục tiêu tiếp theo.

Bệnh viện.

Mộng Kiều Nhụy sợ hãi suốt một buổi tối, cứ có cảm giác Mục Văn Hạo sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.

Nhưng mà cô ta lại không chờ được Mục Văn Hạo đến, mà lại nhìn thấy công an đến ghi lời khai.

Cô ta nói với công an những lời mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước, giả tạo thành cô ta bị người khác cố ý đầu độc.

TBC

Khi công an hỏi cô ta có thù hằn với người nào hay không, cô ta càng nghẹn ngào đỏ mắt nói.

“Tôi không... có thù với ai cả, nhưng mà... rất nhiều người đều, ghen tị tôi... bọn họ đều ước gì, tôi không thể tiếp tục ca hát được nữa...”

Câu trả lời này cũng nằm trong dự đoán của công an, chờ đến khi hỏi xong tất cả các câu hỏi rồi, công an cũng chuẩn bị rời đi. Nhưng mà khi bọn họ sắp đi đến cửa thì đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy trên giường bệnh.

“Cô Mộng, cô có biết anh Mục đang ở chỗ nào không? Bắt đầu từ tối hôm qua đến giờ, chúng tôi không liên lạc được với anh ấy.”

Hơi thở của Mộng Kiều Nhụy hơi gián đoạn, sắc mặt hơi thay đổi.

 
Bình Luận (0)
Comment