“Nhưng mà tôi thật sự có rất nhiều chuyện làm không tốt, còn làm hại anh suýt chút nữa bị bại lộ. Hiện tại ngẫm lại, tôi cảm thấy có lẽ tôi còn có thể làm được tốt hơn rất nhiều.” Diệp Ninh thật sự là có chút hối hận và sợ hãi.
Trên thực tế, bắt đầu từ giây phút cô trở thành Diệp Ninh, tất cả mọi thứ đều tiến triển một cách quá thuận lợi.
TBC
Cô thông qua việc cố gắng giảm cân để đạt được cơ thể mà mình muốn.
Lại lợi dụng ưu thế của bản thân, gia nhập đoàn văn công, trở thành người đánh đàn dương cầm.
Hiện tại cô còn bắt đầu phát triển thuận lợi trên con đường ca hát và phim ảnh.
Tuy rằng trong thời gian này cũng đã xảy ra không ít chuyện và khó khăn, nhưng mỗi một lần cô đều có thể dự đoán trước được, hơn nữa còn nắm chắc phần thắng.
Cho nên cô cứ luôn có cảm giác mình đang xài tool hack, tràn đầy cảm giác về sự ưu việt, cho nên đã sơ sót rất nhiều thứ.
Mãi đến khi sự kiện đó diễn ra, cô mới bắt đầu nhìn kỹ lại những chuyện trong quá khứ và những chuyện đang diễn ra.
Cô không thể tiên đoán, có lẽ chỉ một sai lầm nho nhỏ là có thể làm bản thân, hoặc là người thân và bạn bè rơi vào trong tình huống nguy hiểm.
Cho nên mặc kệ cuộc sống của cô có thuận lợi đến cỡ nào thì cô cũng đều phải giữ vững sự tỉnh táo, cẩn thận tỉ mỉ, đây cũng coi như là một loại trưởng thành đi.
Cố Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô nói: “Ai nói em làm không tốt chứ, em đã làm rất tốt rồi.”
Diệp Ninh cũng chỉ suy sút trong chốc lát, sau đó lại lên tình thần.
Chuyện của quá khứ đã không thể nào thay đổi, chuyện cô cần làm chính là chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với tương lai.
Nhìn Cố Phong nắm tay cô, cô biết rõ cô hoàn toàn không thể nào trở thành một vị quân tẩu đủ tư cách.
Cô âm thầm rút tay về, vừa định mở miệng, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng của người mà cô không muốn nhìn thấy nhất trong đám đông.
“Không phải anh đã nói là khi ở kinh thành Mục Văn Hạo sẽ không xuất hiện ở trước mắt chúng ta sao?”
Ngay từ đầu Cố Phong còn chưa kịp phản ứng lại, mãi đến khi nhìn theo ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Ninh, nhìn thấy Mục Văn Hạo xuất hiện, nụ cười dịu dàng trên mặt cũng lập tức biến mất.
Nhưng mà bởi vì bọn họ ngồi ở một góc, hình như Mục Văn Hạo còn chưa tìm được bọn họ.
Cố Phong lập tức nói: “Đã sắp đến giờ rồi, chúng ta đi vào trạm trước đi.”
Diệp Ninh lập tức hiểu được ý của anh, bọn họ thật sự không muốn dây dưa với Mục Văn Hạo ở chỗ này.
Hai người xách hành lý lên, nhanh chóng luồn lách giữa đám đông.
Chờ đến khi đi đến trạm xe lửa cũng không nhìn thấy Mục Văn Hạo đuổi theo, lúc này Diệp Ninh mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ Mục Văn Hạo đã lái xe đến kinh thành, cho nên chỉ cần quăng anh ta lại ở đây, lần sau muốn gặp mặt thì ít nhất cũng là lúc về huyện thành.
Mười phút sau, Diệp Ninh và Cố Phong cùng nhau lên xe lửa, dựa theo số ghế mà tìm được vị trí của mình.
Diệp Ninh dựa cửa sổ, Cố Phong ngồi ở bên cạnh cô.
Cô ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài, khoảng mười phút trước khi xe lửa khởi hành, Mục Văn Hạo đột nhiên xuất hiện ở vị trí đối diện hai người bọn họ.
“Diệp Ninh, cô thật sự làm tôi tìm kiếm rất vất vả đó.”
Mục Văn Hạo cố ý ngó lơ sự tồn tại của Cố Phong, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía Diệp Ninh.
Diệp Ninh nhìn gương mặt như cười như không của anh ta, bắt đầu đau đầu.
Sao người đàn ông này giống như một miếng cao trên da chó, quăng kiểu gì cũng không quăng đi được thế?”
Sắc mặt của Cố Phong có chút lạnh lùng: “Thì ra ông chủ Mục là loại người nói chuyện không giữ lời, rõ ràng đã thua cuộc, lại không chịu thực hiện lời hứa mà mình từng cam đoan.”
Toàn thân Mục Văn Hạo đều rất âm u, hoàn toàn không thể nào chấp nhận được chuyện mình sẽ uống rượu thua Cố Phong, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chuyện tôi hứa chính là khi Diệp Ninh ở kinh thành, tôi sẽ không xuất hiện. Nhưng lại không hứa là trên đường quay về kinh thành cũng sẽ không xuất hiện.”