Chờ Diệp Ninh và Cố Phong xách theo bao lớn bao nhỏ đồ đặc sản quay về thì cũng không nhìn thấy bóng dáng của Mục Văn Hạo đâu, chuyện này làm Diệp Ninh cảm thấy rất kinh ngạc.
Dựa theo tính cách của Mục Văn Hạo, lẽ ra anh ta không nên bỏ cuộc một cách dễ dàng như thế mới đúng.
Hình như Cố Phong đã nhận ra suy nghĩ của cô, chủ động nói: “Có phải em đang suy nghĩ vì sao hôm nay Mục Văn Hạo không xuất hiện hay không?”
Diệp Ninh muốn phủ nhận nhưng mà hình như lại không có việc gì mà không thể thừa nhận cả.
“Đúng vậy, tôi còn tưởng rằng anh ta còn sẽ đến đây kiếm chuyện nữa.”
Cho nên cô mới muốn đi ra bên ngoài dạo lâu như thế.
Cố Phong cười nói: “Ngày hôm qua anh với anh ta thi đấu uống rượu, anh có thêm một điều kiện.
Diệp Ninh khó hiểu nhìn anh.
“Nếu anh ta thua thì lúc ở kinh thành không được phép xuất hiện trước mặt em.
Cố Phong đã biết trước Mục Văn Hạo rất khó chơi, cho nên ngày hôm qua đã mượn cơ hội để giải quyết chuyện này.
Diệp Ninh thật sự không ngờ đến chuyện này, mà khiến cô càng kinh ngạc hơn lại là: “Cho nên cuối cùng anh là người chiến thắng sao?”
Cố Phong gật đầu nói: “Chắc là thế rồi. Bởi vì cuối cùng anh còn có thể rời khỏi tiệm cơm, mà anh ta thì đã say đến bất tỉnh nhân sự.”
Diệp Ninh nghĩ đến trạng thái tối hôm qua của anh, thật ra trông anh có vẻ rất tỉnh táo, nhưng thực tế lại là say ở cấp bậc cao hơn, đến cả những sự việc phát sinh sau đó cũng không nhớ rõ được.
“Sao anh lại không nói sớm.”
Nhìn một đống túi đồ đặc sản ở trong tay, biết trước như thế thì cô đã không cần phải đi dạo lâu như thế rồi.
“Không phải em nói là muốn mang đặc sản về cho các đồng nghiệp sao?” Cố Phong thật sự cho rằng cô muốn làm như thế.
Diệp Ninh cũng không thể nào giải thích rõ ràng được, ra hiệu cho Cố Phong nhanh chóng quay về.
Hôm nay cô thật sự rất mệt rồi!
Sáng sớm.
Trương Quốc Trụ nhìn theo Diệp Ninh và Cố Phong rời khỏi nhà nghỉ quân khu.
Hai người tiện tay cản một chiếc taxi lại, đi thẳng đến ga tàu hỏa.
Diệp Ninh ngồi ở chỗ đợi xe, Cố Phong đi mua vé.
Lại đi đến nơi này lần nữa, Diệp Ninh không tự chủ được nghĩ đến đủ loại tình huống nguy hiểm cô gặp được lần trước.
Nếu cuối cùng không phải Cố Phong mạo nguy hiểm sẽ bị bại lộ để cứu cô, chỉ sợ cũng không có cô của hiện tại.
“Tiểu Ninh, đã mua vé rồi.” Cố Phong trở lại bên người cô, cầm hai vé xe vừa mới mua xong.
Diệp Ninh đang rơi vào trong hồi ước, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp hoàn hồn.
“Tiểu Ninh?” Cố Phong duỗi tay quơ quơ trước mặt cô.
“Hả?” Lúc này Diệp Ninh mới ý thức được anh đã trở về: “Anh mua vé rồi?”
Cố Phong dở khóc dở cười: “Em đang nghĩ cái gì đó, sao nghiêm túc thế?”
Anh còn tưởng rằng Diệp Ninh đang rầu rĩ vì chuyện bị Mục Văn Hạo quấn lấy, nhưng mà câu trả lời của Diệp Ninh lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
TBC
“Tôi đang nhớ lại những chuyện phát sinh ở kinh thành lần trước.”
Diệp Ninh thành thật nói.
Cố Phong hơi sửng sốt nói: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, còn nhớ lại làm gì?”
“Thật ra lúc đó có một tích tắc nào đó tôi đã nghi ngờ anh. Nghi ngờ thân phận của anh, càng nghi ngờ không biết có khi nào anh vì nhiệm vụ mà hi sinh tôi hay không.” Diệp Ninh thành thật nói ra suy nghĩ lúc đó: “Hiện tại ngẫm lại tôi cũng cảm thấy rất buồn cười, không ngờ lại sẽ có suy nghĩ như thế.”
Anh là quân nhân, hoàn thành nhiệm vụ là thiên chức của quân nhân, cho dù anh có vì thế mà trả giá tính mạng của mình.
Cho dù lúc đó anh lựa chọn cái gì thì cũng đều là quyết định chính xác nhất.
Giọng nói của Cố Phong rất dịu dàng nói: “Tiểu Ninh, em là người thường, khi người thường gặp được nguy hiểm hoặc là sinh mệnh bị uy h.i.ế.p thì đều sẽ sợ hãi, sẽ suy nghĩ lung tung, chuyện này rất bình thường. Em không cần yêu cầu mình quá cao, cho dù là thánh nhân thì cũng không thể nào bảo đảm đầu óc luôn luôn bình tỉnh và tỉnh táo được.”
Anh biết cô vẫn luôn để ý chuyện này, trước đó cũng đã an ủi cô như thế, nhưng hình như cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ chuyện này.