Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 806

Diệp Ninh giống như trút được gánh nặng, suýt chút nữa đã hô to không nhớ thì tốt rồi!

“Anh không làm gì hết, chỉ là lúc đến trước cửa nhà nghỉ thì say mèm, tôi và nhân viên của nhà nghỉ cùng nhau nâng anh về phòng, sau đó anh đi ngủ mất.”

Cố Phong nhíu chặt mày lại: “Chỉ như thế thôi?”

“À, đúng rồi. Tôi cởi giày và áo khoác cho anh, anh say đến bất tỉnh nhân sự, cho nên sau này anh đừng uống rượu nữa.” Diệp Ninh thả lỏng lại, quay trở về dáng vẻ như trước kia.

“Vậy tại sao hôm nay em lại trốn tránh anh?” Cố Phong vẫn cảm thấy rất khác thường, nhịn không được hỏi.

Diệp Ninh xấu hổ cười cười, lắc đầu như trống bỏi.

“Tôi trốn anh lúc nào chứ? Tại sao tôi lại phải trốn anh? Chỉ là tôi cảm thấy ngày mai chúng ta phải đi về rồi, cho nên mới đến đây xem xem còn chuyện gì cần tôi xử lý hay không. Nếu anh không đến thì tôi cũng đang định đi về đây.”

Cô nói một cách chắc nịch, trông không hề có vẻ chột dạ gì cả.

Cố Phong vẫn cứ nghi ngờ hỏi: “Thật vậy sao?”

“Nếu không thì thế nào nữa?”

Cố Phong đành phải tin rằng anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nhìn dáng vẻ hiện tại của Diệp Ninh, đúng là cũng không giống như đã xảy ra chuyện gì.

“Vậy bây giờ chúng ta đi về sao?”

Diệp Ninh suy nghĩ, nếu hiện tại quay về nhà nghỉ, nói không chừng Mục Văn Hạo lại đứng trước cửa chặn đường cô.

“Khó khăn lắm chúng ta mới có cơ hội đến kinh thành, hay là đi mua một ít đặc sản về tặng cho đồng nghiệp đi, được không?”

Cố Phong cưng chiều gật đầu nói: “Được thôi.”

Hai người sóng vai nhau mà đi, rời khỏi xưởng sản xuất điện ảnh.

Nhưng mà chơ bọn họ đi rồi, Trương Quốc Trụ và Ngô Thu Á lập tức từ trong góc khuất xuất hiện.

 

Ngô Thu Á cạn lời, bọn họ lại hai đạo diễn lớn, vậy mà lại trốn ở góc tường nghe lén hai thanh niên nói chuyện, nếu như để người khác thấy được sẽ cực kỳ mất mặt.

“Quốc Trụ, cậu có sở thích này từ lúc nào thế?”

Trương Quốc Trụ biết Ngô Thu Á đã hiểu lầm hành vi của mình, đỏ mặt.

“Tôi cũng không phải muốn nghe lén chuyện đời tư của người khác, chỉ là quan tâm tình trạng của hai người bọn họ mà thôi.”

Thông qua những lời này, Ngô Thu Á ngửi được mùi nhiều chuyện: “Cho nên rốt cuộc hai người bọn họ có chuyện gì thế? Cái cậu Cố Phong kia đang theo đuổi Diệp Ninh hả?”

“Ông cũng đã nhận ra rồi à?”

Trương Quốc Trụ nói như thế, làm Ngô Thu Á dở khóc dở cười.

“Thứ nhất, tôi không ngốc. Thứ hai, tôi có mắt mà.”

“Được rồi được rồi, tôi biết ông thông minh. Vậy ông xem xem Diệp Ninh có tình cảm kia với Cố Phong không?” Trương Quốc Trụ có thể nói là hoàn toàn không hiểu biết gì về phương diện tình cảm.

Ngô Thu Á cũng không trả lời ngay, mà lại nhìn về phía Diệp Ninh và Cố Phong rời đi.

“Cái này khó nói lắm. Con người Diệp Ninh mặt ngoài nhìn thì rất lạnh nhạt, nhưng thực tế lại là người ngoài lạnh trong nóng. Hiện tại tuy rằng cô ấy đối xử có chút đặc biệt với cái cậu Cố Phong kia, nhưng mà hình như còn thiếu gì đó.”

“Thiếu gì chứ?” Trương Quốc Trụ sốt ruột truy vấn.

Ngô Thu Á thu tầm mắt lại, nhìn thấy anh ta sốt ruột như thế, đột nhiên trêu chọc: “Người không biết sẽ còn tưởng rằng cậu muốn theo đuổi cô ấy nữa đó.”

Tuy rằng Trương Quốc Trụ cũng đã khá lớn tuổi, nhưng đến bây giờ vẫn cứ cô đơn một mình, còn chưa có vợ.

Thay vì đi quan tâm vấn đề tình cảm của người khác thì còn không bằng đi lo cho bản thân thì sẽ tốt hơn.

Trương Quốc Trụ cạn lời, nhưng mà chuyện nên hỏi thì vẫn phải hỏi.

TBC

“Cho nên rốt cuộc là thiếu cái gì?”

Từ trước đến nay Ngô Thu Á chưa bao giờ thấy cạn lời như bây giờ: “Thiếu cảm giác, cảm giác mà chính tôi cũng không thể nào miêu tả thành lời được, vậy được chưa?”

 
Bình Luận (0)
Comment