Ánh mắt của Diệp Ninh đảo tới đảo lui, hoàn toàn không dám đối diện với Cố Phong.
Cố Phong nhìn thấy trạng thái này của cô, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là tối hôm qua anh uống say, chắc chắn đã làm chuyện quá đáng gì đó.
Nhất lại lại nghĩ đến lần trước khi bọn họ ở dưới quê, anh cũng uống say, còn cưỡng hôn cô.
Hình như lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước nữa thì phải?!
“Tối hôm qua...”
“Tối hôm qua...”
Hai người gần như đồng thanh mở miệng nói chuyện, sau đó lại cùng nhau dừng lại.
Diệp Ninh cảm thấy có lẽ Cố Phong vẫn còn nhớ rõ những lời anh từng nói với cô vào đêm hôm qua, nhưng đây cũng là thứ khiến cô do dự rối rắm, thậm chí còn có chút kháng cự.
Ít nhất hiện tại cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.
Cố Phong ra hiệu nói: “Em nói trước đi.”
Diệp Ninh rũ mắt, cô không thể nhắc đến đề tài tình cảm trước, làm như thế sẽ chỉ làm cô càng thêm bị động mà thôi.
TBC
“Tối hôm qua sao anh và Mục Văn Hạo lại uống nhiều rượu như thế?”
Lời xin lỗi của Cố Phong đã đến bên miệng, hoàn toàn không ngờ rằng cô lại hỏi như thế.
“Cũng không có gì, chỉ là thi đấu với nhau một chút thôi.”
“Thi cái gì mà thi? Thi xem ai uống được nhiều hơn à?” Diệp Ninh thuận miệng nói.
Không ngờ cô lại nhận được ánh mắt khẳng định của Cố Phong.
Diệp Ninh thật sự quá cạn lời: “Hai người các anh có thể lại ấu trĩ thêm một chút không? Hơn nữa anh phải luẩn quẩn đến cỡ nào mới đi thi đấu tửu lượng với người như Mục Văn Hạo chứ?”
Ít nhất trong một năm qua, cô chưa bao giờ nhìn thấy Mục Văn Hạo uống say bao giờ.
Cố Phong ho khan, nhưng mà dục vọng muốn chiến thắng Mục Văn Hạo làm anh vẫn mở miệng giải thích: “Cuối cùng chúng ta đều sêm sêm như nhau, anh uống say, nhưng anh ta cũng chẳng khá hơn là bao.”
Anh nhớ rõ lúc anh rời đi, Mục Văn Hạo còn nằm liệt trên ghế không thể nhúc nhích.
Việc đã đến nước này, Diệp Ninh ngoại trừ bất đắc dĩ ra thì cũng không làm được gì khác.
“Sau này em cách xa Mục Văn Hạo ra, anh không nên tiếp xúc với loại người như thế.”
Mục Văn Hạo giống như một vũng nước đục, mà người như Cố Phong thì không nên bị nước đục ảnh hưởng.
Cố Phong biết Diệp Ninh là vì muốn tốt cho anh: “Vậy em cũng đừng tiếp xúc với loại người như thế nữa.”
Nhưng hiện tại chuyện anh hi vọng nhất chính là cô có thể phân rõ giới hạn với Mục Văn Hạo.
Tuy rằng dựa theo tình hình hiện tại thì việc này rất khó.
Diệp Ninh âm thầm thở dài, thật ra cô cũng đã làm như thế rồi.
“Tôi sẽ cố gắng.”
Đề tài về Mục Văn Hạo dừng lại ở đây, suy nghĩ của Cố Phong vẫn luôn đặt ở chuyện tối hôm qua.
“Tối hôm qua chúng ta...”
“Không có cái gì hết!” Diệp Ninh thậm chí không chờ anh nói hết câu thì đã nhanh chóng ngắt ngang.
Hiện tại đầu óc của cô rất rối loạn, đến cả chính cô vẫn còn chưa làm rõ được tình cảm của cô dành cho Cố Phong, cho nên thật sự không muốn nhắc đến chuyện này nhanh như thế.
Nhưng mà thấy cô có phản ứng như thế, Cố Phong lại cảm thấy càng có vấn đề.
Hơn nữa rõ ràng Trương Quốc Trụ đã nói là bên này không cần cô phải đến nữa, nhưng bây giờ đến trưa cô cũng không về, chỉ sợ là cô đang cố ý muốn trốn tránh anh.
“Xin lỗi.”
Đột nhiên nhận được lời xin lỗi, Diệp Ninh cũng ngơ ngẩn.
Cố Phong vô cùng áy náy nói: “Tối hôm qua anh uống say, nếu có làm ra hành vi quá đáng gì đó với em, vậy cho anh được xin lỗi.”
Thật ra anh rất hiếm khi uống rượu, uống mới hai lần mà lần nào cũng đều say rượu trước mặt cô.
Diệp Ninh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, ý thức được gì đó, vô cùng cẩn thận hỏi: “Anh không nhớ rõ chuyện tối hôm qua hả?”
Cố Phong lắc đầu.
Khóe môi của Diệp Ninh bắt đầu điên cuồng cong lên: “Không nhớ rõ chút xíu nào hết sao?”
Cố Phong gật đầu: “Không nhớ rõ gì cả, rốt cuộc anh đã làm cái gì?”
Sau khi hỏi xong, anh còn cố ý nhìn về phía môi và phần cổ trắng nõn của Diệp Ninh, hoàn toàn không có bất cứ dấu vết bị mạo phạm gì cả.