Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 812

Ngay từ đầu Mục Văn Hạo còn định dùng Mộng Kiều Nhụy và Trịnh Thư Vân để cò kè mặc cả, nhưng lời nói đã đến bên miệng thì lại nuốt ngược trở vào.

Nếu làm thế, hình như lại giống như đang uy h.i.ế.p cô đúng không?

Nếu cô không thích như thế, vậy anh ta cũng có thể thử thay đổi.

“Cô ngẫm lại xem trong một năm qua, Mục Văn Hạo tôi đã đối xử với cô như thế nào? Tôi thật sự không hề nói quá chút nào, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ vì vẻ ngoài của cô mà ghét bỏ cô. Ngược lại còn cho cô có cơ hội kiếm tiền, giúp cô nổi tiếng. Chẳng lẽ những sự giúp đỡ đó thật sự chẳng có chút trọng lượng nào trong lòng của cô sao?”

Anh ta cũng biết chơi chiêu tình cảm.

Quả nhiên, Diệp Ninh do dự vài giây, sau đó dưới ánh nhìn căng thẳng của anh ta, nói: “Trước kia tôi cũng từng rất biết ơn anh vì đã giúp đỡ tôi.”

Đây là sự thật, chẳng qua sau khi anh ta thổ lộ tình cảm với cô xong lại làm ra đủ loại chuyện, chút lòng biết ơn này cũng đã biến mất sạch sẽ.

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì hết, cô nói như thế là đủ rồi. Cô cứ yên tâm, chuyện lần này tôi sẽ không giận chó đánh mèo với Mộng Kiều Nhụy.”

Mục Văn Hạo biểu hiện rất rộng lượng.

Diệp Ninh nghi ngờ nhìn anh ta, không tin anh ta sẽ đột nhiên thay đổi tính cách như thế.

Nhưng mà nếu anh ta thật sự có thể nói được làm được thì cũng coi như có thể giải quyết nguy hiểm hiện tại của Mộng Kiều Nhụy.

“Thật sao?”

Cô lại xác nhận lần nữa với anh ta.

Mục Văn Hạo gật đầu nói: “Từ trước đến nay Mục Văn Hạo tôi luôn nói được làm được.”

Diệp Ninh không tin anh ta sẽ nói được làm được, nhưng anh ta đã hứa thì cũng tốt hơn là không hứa.

Lúc này Cố Phong cũng đã đi lấy nước ấm về, nhìn thấy hai người bọn họ giống như đang nói gì đó, chẳng qua khi anh đi đến gần thì hai người bọn họ cũng đã nói chuyện xong.

Cũng may vẻ mặt của Diệp Ninh cực kỳ bình tĩnh, cũng không giống như cãi nhau gì cả.

Anh đặt bình thủy đến trước mặt Diệp Ninh, dùng ánh mắt dò hỏi.

Diệp Ninh lắc đầu, ý bảo không có việc gì, sau đó ra hiệu với anh: “Ăn cơm thôi.”

Phải ba tiếng nữa xe lửa mới đến huyện thành, hiện tại đương nhiên phải lấp đầy bụng.

Hơn nữa cả thùng xe đều đã tràn ngập mùi thức ăn.

Mục Văn Hạo khinh thường nhìn Cố Phong lột trứng gà cho Diệp Ninh, giơ tay gọi nhân viên tàu hỏa đang bán đồ ăn ở cách đó không xa đến.

“Tôi mua hết toàn bộ đồ ăn vặt của cô!”

Anh ta lại một lần nữa phô bày sự giàu sang của mình.

Đây là lần đầu tiên nhân viên tàu hỏa gặp được một hành khách chi tiền mạnh tay như thế, một lúc sau bàn nhỏ đã bị đồ ăn chất đầy, đến cả đồ ăn ở trước mặt Cố Phong suýt chút nữa cũng đã bị chen chúc rơi xuống.

Mục Văn Hạo tiện tay cầm lấy một túi thịt khô trông có vẻ khá ngon lên, mở ra, đưa qua đó cho Diệp Ninh.

“Mấy thứ này tôi mua cho cô đó, mau nếm thử đi.”

Khóe miệng Diệp Ninh hơi run rẩy.

Nhưng mà không đợi cô nói gì, Cố Phong cũng đã giành nói trước.

“Đồ ăn vặt không có dinh dưỡng, em ăn trứng gà và thịt đi.”

Anh giơ quả trứng vừa mới lột xong đưa cho Diệp Ninh.

Mục Văn Hạo cũng không muốn chịu thua nói: “Thỉnh thoảng cũng nên thay đổi khẩu vị, ăn cái này của tôi đi, hơn nữa nơi này còn có rất nhiều.”

Diệp Ninh nhìn Mục Văn Hạo, lại nhìn Cố Phong, hiện tại cho dù cô chọn lựa bên nào thì cũng đều là sai.

“Tôi không đói, hai người tự ăn đi.”

Cô dứt khoát từ chối hết.

Cố Phong nhíu mày, mới sáng sớm bọn họ đã đi ra ngoài, sao lại không đói bụng được chứ, đều là vì Mục Văn Hạo quậy phá chen ngang.

Mục Văn Hạo cũng cực kỳ khó chịu trừng mắt nhìn Cố Phong, con gái đều thích ăn vặt.

Đều là tại anh cho nên Diệp Ninh mới từ chối.

Hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu thua trước.

 
Bình Luận (0)
Comment