Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 813

Diệp Ninh cảm thấy đây chính là chuyến đi xe lửa dài dòng và dày vò nhất mà cô từ trải qua, chờ xe lửa chạy đến trạm của huyện thành, suýt chút nữa cô đã mừng đến rơi nước mắt.

Suốt dọc đường đi này, hai người Cố Phong và Mục Văn Hạo vẫn luôn đối chọi với nhau, như nước với lửa, suýt chút nữa đã vung tay đánh nhau.

Xe lửa dừng lại, hành khách trong xe lần lượt đi xuống.

Diệp Ninh còn chưa kịp làm gì, Cố Phong đã vô cùng tự nhiên xách rương hành lý của cô lên.

Mà hành vi này lọt vào trong tầm mắt của Mục Văn Hạo thì lại biến thành mỉa mai và châm chọc.

“Thì ra chuyện mà doanh trưởng Cố am hiểu chính là làm người hầu cho con gái.”

Không ngờ Cố Phong lại còn khẳng định: “Tôi cũng rất vui lòng làm người hầu cho Tiểu Ninh.”

Mục Văn Hạo giận đến méo mũi, tại sao trước kia anh ta không phát hiện ra anh lại là loại người nhanh mồm dẻo miệng đến thế chứ.

Đừng nói là anh ta, đến cả Diệp Ninh cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Khi Cố Phong ở trước mặt Mục Văn Hạo thì giống như thay đổi thành một người khác, tràn ngập lực công kích.

Không lẽ đây chính là gặp mạnh sẽ mạnh trong truyền thuyết sao?

“Đi thôi.” Cố Phong thấy Diệp Ninh còn sững sờ ngồi yên tại chỗ, dịu dàng thúc giục.

Diệp Ninh nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, đi theo anh.

Mục Văn Hạo đương nhiên cũng phải xuống xe.

Mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây, Mục Văn Hạo vươn vai, sau đó vô cùng khí phách nói với Diệp Ninh: “Tôi bảo bọn họ lái xe đến đây đón chúng ta về.”

Diệp Ninh từ chối: “Không cần, tôi tự lái xe về được.”

Cố Phong cũng muốn nói chuyện, lại bị Diệp Ninh ngắt ngang: “Anh cũng phải về bộ đội rồi đúng không?”

Cô nói bộ đội chính là vì muốn nhắc nhở Cố Phong, đừng phát sinh xung đột vô vị với Mục Văn Hạo.

Cố Phong do dự vài giây, sau đó gật đầu nói: “Để anh đưa em lên xe.”

Nói xong anh thật sự gọi xe đến thay Diệp Ninh, bỏ hành lý của cô vào xe, dặn dò đơn giản vài câu.

Trước khi xe taxi chạy, Diệp Ninh nhỏ giọng nói: “Anh đừng chấp nhặt với anh ta.”

 

Cố Phong dùng sự im lặng thay thế cho câu trả lời, sau đó nhìn theo xe taxi càng chạy càng xa.

Mục Văn Hạo thật sự rất ngứa mắt mấy hành vi của Cố Phong.

“Cô ấy đã đi rồi, anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm có tác dụng gì sao?”

Cố Phong không thèm để ý đến lời mỉa mai của anh ta, chuẩn bị đi về.

Nếu Diệp Ninh hi vọng anh không phát sinh xung đột với Mục Văn Hạo, vậy anh cứ nhịn vậy.

Nhưng mà giây tiếp theo, Mục Văn Hạo lại ngang ngược cản đường của anh lại.

“Không phải lúc ở trên xe lửa doanh trưởng Cố ăn nói ngông cuồng lắm sao? Còn nói xuống xe sẽ tìm chỗ đi đánh nhau với tôi mà?”

Cố Phong nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Mục Văn Hạo, lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

“Anh chắc chứ?”

Mục Văn Hạo đương nhiên biết Cố Phong rất lợi hại, nhưng anh ta lăn lê bò lết trong xã hội nhiều năm như thế, vô số lần đi tới đi lui giữa lằn ranh sinh tử, cũng không phải người hiền lành gì.

“Đi thôi.”

Cố Phong vẫn giống như lần trước, hoàn toàn không hề do dự, nhanh chân đuổi kịp.

Hai mươi phút sau, Diệp Ninh xách theo hành lý về đến viện gia thuộc.

Tuy rằng cô chỉ mới rời đi nửa tháng, nhưng hiện tại lại có cảm giác nôn nao muốn về nhà thật nhanh.

Lúc cô về thì vừa lúc là khoảng sáu giờ chiều, trong viện gia thuộc có rất nhiều quân nhân, người nhà quân nhân và quân xe ra ra vào vào, có vẻ vô cùng nhộn nhịp.

Bởi vì Diệp Ninh mới chuyển nhà đến nơi này không được bao lâu, có rất nhiều người đều chưa từng gặp cô, cho nên khi nhìn thấy gương mặt vừa xinh đẹp lại xa lạ của cô, đều nhịn không được sẽ quan sát nhiều vài lần.

Diệp Ninh cũng không ngại, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Thư Vân ở cách đó không xa.

Hiển nhiên Trịnh Thư Vân cũng vừa mới tan ca về, không quá để ý đi vào bên trong.

Diệp Ninh im lặng vài giây, cuối cùng vẫn gọi tên cô ấy.

TBC

“Thư Vân.”

Hai người bọn họ đã cãi nhau lâu lắm rồi, hơn nữa cô còn đến kinh thành suốt nửa tháng, chắc cô gái này cũng hết giận rồi nhỉ?

 
Bình Luận (0)
Comment