Diệp Ninh thật sự không tin bọn họ không còn gặp nhau nữa, bởi vì phản ứng lúc nãy của Trịnh Thư Vân đã chứng minh tất cả mọi thứ.
“Sau này anh đừng đến nơi này nữa, nếu có việc cần tìm tôi thì có thể gọi điện thoại.”
Khi cô nói ra những lời này cũng không dùng giọng điệu thương lượng, mà là ra lệnh.
Mục Văn Hạo không chỉ không nổi giận, ngược lại còn rất thích thái độ này của cô.
“Được rồi, chỉ cần tôi có thể tìm được cô thì tôi sẽ không đến nữa.”
Hai người nói đến đây thì dừng, xe khởi động.
“Diệp Ninh, cái hộp cô đang cầm đẹp ghê đó.
TBC
Diệp Ninh vừa mới bước vào đội nhạc khí thì đã bị các thành viên khác trong đội nhìn thấy hộp điểm tâm.
Cô tiện tay đưa hộp cho cô gái ở bên cạnh nói: “Mọi người chia nhau ăn đi.”
Cô gái kia có chút vui vẻ lẫn hoảng sợ, những người khác cũng xúm đến, mở hộp ra, nhìn thấy bên trong toàn là các món điểm tâm vô cùng xinh đẹp, tất cả mọi người đều kinh ngạc hô to.
Một hộp điểm tâm đầy ắp, nhanh chóng bị phân chia ăn sạch.
Diệp Ninh đi đến bên cạnh Trịnh Thư Vân.
Trịnh Thư Vân rũ mắt, tâm trạng vẫn còn rầu rĩ.
“Tôi đã nói chuyện với Mục Văn Hạo rồi, sau này anh ta sẽ không đến đây nữa.” Diệp Ninh chủ động nói.
Tính cách của Mục Văn Hạo cứ luôn thay đổi thất thường, cô không thể nào nắm bắt được.
Mà Trịnh Thư Vân lại cứ thích Mục Văn Hạo.
Trịnh Thư Vân cố ý giả vờ như không thèm để ý nói: “Anh ấy có đến hay không thì cũng không liên quan gì đến tôi cả.”
Diệp Ninh còn đang định nói bóng nói gió hỏi gì đó, nhưng mà nhìn thấy cô ấy kháng cự như thế, cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
“Hơn nữa cô nói đúng lắm, anh ấy rất xấu, cô cũng đừng thích anh ấy.” Lúc Trịnh Thư Vân nói ra những lời này, trong giọng nói vẫn còn đang đè nén cảm xúc gì đó.
Cô ấy có thể tha thứ chuyện Diệp Ninh giấu diếm cô ấy lần trước, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện cuối cùng Diệp Ninh và Mục Văn Hạo sẽ đến với nhau.
Diệp Ninh không ngờ Trịnh Thư Vân sẽ có suy nghĩ đáng sợ như thế này, sao cô có thể thích Mục Văn Hạo được chứ.
“Bảo đảm sẽ không.”
Trịnh Thư Vân nhìn Diệp Ninh thề thốt khẳng định như thế, trong lòng vẫn cứ rất khó chịu.
Có một giây nào đó, cô ấy thậm chí còn ghen tị với Diệp Ninh, bởi vì đối với Mục Văn Hạo mà nói, Diệp Ninh khác hoàn toàn với những người phụ nữ khác.
“Ngô Hàm Nhu đến rồi!”
Ngoài cửa, không biết ai hô to, ngắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Tất cả mọi người trong đội nhạc khí đều đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Một lúc sau, bóng dáng của Ngô Hàm Nhu dần xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Cô ta vẫn cứ lạnh như băng, kiêu ngạo như cũ.
Cô ta đã xin nghỉ rất lâu rồi, hôm qua Diệp Ninh mới vừa đi làm thì hôm nay cô ta cũng về, trùng hợp như thế, người ngoài muốn không nghĩ nhiều cũng khó.
“Ngô Hàm Nhu, sao cô nghỉ lâu thế, có chuyện gì sao?” Lý Mạn Mạn thay mặt mọi người, tò mò hỏi.
Ngô Hàm Nhu chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô ấy: “Chuyện riêng không thể trả lời.”
Lý Mạn Mạn xấu hổ muốn chết, mặt lập tức đỏ bừng.
“Mạn Mạn quan tâm cô nên mới hỏi như thế, cô không muốn nói thì thôi, cần gì phải tỏ thái độ như thế chứ?” Những người khác đều nghe không nổi nữa, bênh vực cô ấy.
Ngô Hàm Nhu lại không thèm để ý đến mấy chuyện này: “Tôi có thái độ thế đó, nếu mấy người không thích thì có thể cách xa tôi ra.”
Cô ta chỉ nói một câu đã làm tất cả mọi người đều tức giận, ai nấy đều giận dữ trừng mắt nhìn cô ta.
Thấy tình hình không ổn, Diệp Ninh nhanh chóng đứng ra.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.”
Mọi người nghe được tiếng nói của cô, lúc này mới ngậm miệng lại.
“Đội trưởng sắp đến rồi, mọi người dọn dẹp lại, chuẩn bị tập luyện đi.”
Ở đội nhạc khí, Diệp Ninh rất có quyền lên tiếng, cô đã mở miệng, mọi người chỉ có thể đè ép toàn bộ sự khó chịu và tức giận trong lòng xuống.