Sáng sớm hôm sau, xe của Mục Văn Hạo dừng lại trước cửa đoàn văn công.
Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân cùng nhau đến đây, cách từ xa vẻ mặt của Trịnh Thư Vân cũng dần dần thay đổi.
Diệp Ninh vốn dĩ đang nói chuyện phiếm với cô ấy, nhanh chóng ý thức được cảm xúc khác thường của cô ấy.
Diệp Ninh nhìn theo tầm mắt của cô ấy, mặt đen lại.
“Chắc là anh ấy đến tìm cô, tôi đi trước đây.” Trịnh Thư Vân còn chưa nhìn thấy bóng dáng Mục Văn Hạo đã sốt ruột nói một câu, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía cửa đoàn văn công.
Toàn bộ hành trình thậm chí cô ấy còn không thèm liếc nhìn chiếc xe kia thêm lần nào nữa.
Diệp Ninh nhíu chặt mày, im lặng vài giây, sau đó lại bước về phía trước.
Mục Văn Hạo không xuống xe, mãi đến khi Diệp Ninh đến trước cửa xe, cửa sổ xe mới hạ xuống.
Ngay lúc Diệp Ninh không biết lần này anh ta lại đang giở trò gì thì lại thấy được gương mặt bầm dập và cánh tay còn quấn băng vải của anh ta.
“Sao anh lại thành ra thế này rồi?”
Bọn họ mới chỉ một ngày không gặp nhau mà thôi.
Chẳng trách anh ta không xuống xe mà vẫn cứ ngồi yên ở bên trong.
Mục Văn Hạo trực tiếp coi câu hỏi cô buột miệng nói ra thành sự quan tâm, tâm trạng còn tốt hơn rất nhiều.
“Bị ngã.”
Sao Diệp Ninh có thể tin tưởng cái lý do xàm xí này chứ: “Anh và Cố Phong đánh nhau?”
Sau khi ý thức được chuyện này, vẻ mặt của cô càng nghiêm túc hơn.
“Không có. Anh ta làm gì có bản lĩnh làm tôi thành ra thế này chứ.” Mục Văn Hạo gần như không hề chần chừ, lập tức phủ nhận ngay.
Trong lòng Diệp Ninh cực kỳ tối tăm, Mục Văn Hạo bị đánh thành như thế, Cố Phong đương nhiên cũng không thể không bị thương được.
Hôm trước khi bọn họ tách ra, cô rõ ràng đã nhắc nhở Cố Phong là đừng chấp nhặt với Mục Văn Hạo rồi.
Nhưng mà cô cũng không hỏi thăm tình hình của Cố Phong, bởi vì làm như thế sẽ chỉ làm Mục Văn Hạo càng thêm khó chịu mà thôi.
“Anh đến nơi này có việc gì sao?”
Mục Văn Hạo tiện tay cầm hộp điểm tâm đặt ở bên cạnh, thò tay qua cửa sổ xe đưa cho cô.
“Đây là tôi cố ý đi tìm thợ làm điểm tâm tốt nhất huyện thành làm cho cô đó.”
“Tôi không cần.” Diệp Ninh từ chối vô cùng dứt khoát.
Mục Văn Hạo nhướng mày: “Chỉ là một hộp điểm tâm mà thôi, hơn nữa tôi còn có chuyện khác muốn nói với cô, là về hợp đồng mà cô từng ký với Hồng Hải lúc trước.”
Tuy rằng cô đã cố gắng phủi sạch toàn bộ mối quan hệ với thân phận “Diệp Tử” này, nhưng chỉ cần hợp đồng còn ở trong tay anh ta thì đó vẫn cứ là bằng chứng.
Đáy mắt Diệp Ninh lộ ra vẻ âm u: “Anh lại muốn làm cái gì nữa đây?”
Mục Văn Hạo cười nói: “Yên tâm đi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không dùng thủ đoạn uy h.i.ế.p để trói buộc cô thì chắc chắn sẽ làm được. Chiều nay cô tan ca lại đến Hồng Hải một chuyến, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”
TBC
“Không thể nói ngay bây giờ sao?” Diệp Ninh cực kỳ đề phòng anh ta.
Mục Văn Hạo cố ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, ngó tới ngó lui hỏi: “Cô xác định muốn đứng đây nói chuyện đúng không?”
Hiện tại đang là giờ đi làm, có rất nhiều người đi ra đi vào.
“Được, tôi biết rồi.” Cuối cùng Diệp Ninh vẫn đồng ý.
Mục Văn Hạo lại mỉm cười lần nữa, kiên quyết nhét hộp điểm tâm vào trong tay của Diệp Ninh.
Diệp Ninh hoàn toàn không muốn nhận lấy bất cứ thứ gì của anh ta.
Mục Văn Hạo đã đạt được mục đích, ra hiệu cho tài xế có thể lái xe đi.
Diệp Ninh đột nhiên nghĩ đến gì đó hỏi: “Trong mấy ngày tôi đến kinh thành, có phải anh và Trịnh Thư Vân lại gặp nhau nữa hay không?”
Mục Văn Hạo như cười như không hỏi: “Cô muốn chúng tôi đã gặp nhau hay là chưa từng gặp nhau?”
Giọng nói của Diệp Ninh vô cùng sắc bén: “Tôi chỉ muốn nghe lời nói thật.”
“Cho dù tôi nói chưa từng gặp thì cô cũng không tin, cho nên còn không bằng cô trực tiếp đi hỏi Trịnh Thư Vân đi.” Mục Văn Hạo cà lơ phất phơ nói.