Vài giây sau, Mục Văn Hạo xuất hiện trong tầm nhìn hoảng loạn của cô.
Mắt phải Mục Văn Hạo sưng lên gần gấp đôi, tay trái còn quấn băng vải, tư thế đi đường cũng trở nên khập khiễng.
Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Mục Văn Hạo chật vật như bây giờ.
“Ông chủ, anh bị thương à?” Chị Dung sợ hãi hỏi.
Người nào mà lại lợi hại và to gan đến thế, dám đánh anh ta bị thương đến nông nỗi này?!
Ánh mắt lạnh như băng của Mục Văn Hạo dừng lại trên người Mộng Kiều Nhụy.
Mộng Kiều Nhụy hồi hộp đến mức muốn nghẹt thở, cúi thấp đầu dán đến trước ngực, chỉ có thể hi vọng xa vời rằng Mục Văn Hạo sẽ không ra tay quá tàn nhẫn.
Nhưng mà nằm ngoài dự đoán của cô ta, lần này Mục Văn Hạo nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía chị Dung.
“Mấy ngày nay chuyện làm ăn như thế nào?”
Lần này đến lượt chị Dung đổ mồ hôi đầy đầu, ấp úng, lắp bắp không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Gương mặt Mục Văn Hạo vô cùng âm u, đi về phía hành lang thông ra ngoài.
Chờ đến khi nhìn thấy phòng ca múa vắng tanh thì toàn thân giống như đã bị bóng đêm bao phủ.
“Ông chủ, mọi người đều đang nghĩ cách giải quyết rồi.” Chị Dung run run rẩy rẩy giải thích.
“Đi dán thông báo ra bên ngoài, bắt đầu từ ngày mai, phòng ca múa đóng cửa nghỉ ngơi ba ngày.” Mục Văn Hạo nói một câu, sau đó lại nói với Mộng Kiều Nhụy: “Cô, đi vào trong với tôi.”
Quần áo trên người Mộng Kiều Nhụy đã ướt đẫm mồ hôi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, nhắm mắt cắn răng đuổi kịp bước chân của Mục Văn Hạo.
Chị Dung nhìn bóng dáng Mục Văn Hạo rời đi, trong lòng lại cảm thấy vô cùng may mắn như mới sống sót sau tai nạn.
Trong nháy mắt cánh cửa văn phòng ở phía sau lưng Mộng Kiều Nhụy đóng lại, trái tim của cô ta cũng run lên theo.
Cơ thể cô ta cương cứng tại chỗ, không thể nào nhúc nhích được.
Mục Văn Hạo không thèm để ý nhìn về phía cô ta: “Cô có can đảm dám tính kế tôi, lại không có can đảm thừa nhận hậu quả này hay sao?”
Hai chân Mộng Kiều Nhụy mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
“Ông, ông chủ, tôi, tôi không có cố ý...”
Anh ta đã đi tìm Diệp Ninh, chắc chắn đã biết được đầu đuôi mọi chuyện, tiếp theo đây sự sống c.h.ế.t của cô ta đã không còn là thứ cô ta có thể quyết định được nữa.
TBC
Mục Văn Hạo khập khiễng đi đến trước mặt cô ta, giơ tay nắm lấy gương mặt run bần bật của cô ta.
Mộng Kiều Nhụy thậm chí không dám phản kháng chút nào.
“Tôi đã hứa với cô ấy là sẽ không làm gì cô. Đây là lần cuối cùng, nếu lại làm tôi biết cô còn dám âm thầm làm chuyện gì đó sau lưng tôi...” Mục Văn Hạo nói đến đây thì dừng lại, vô tình hất văng mặt cô ta ra, đi đến trước bàn trà tiện tay cầm lấy một ly nước.
Tay nâng lên, ly rơi xuống.
Xoảng.
Ly vỡ vụn thành năm bảy mảnh, mảnh vụn thủy tinh bay đến bên người Mộng Kiều Nhụy.
Mộng Kiều Nhụy sợ đến mức thay đổi sắc mặt, bịt chặt miệng lại mới làm cho bản thân không sợ hãi hét thất thanh.
Giọng nói âm trầm của Mục Văn Hạo lại vang lên lần nữa: “Đây sẽ là kết cục của cô.”
Mộng Kiều Nhụy không dám phát ra tiếng khóc, chỉ có thể liên tục gật đầu.
“Cút đi.” Mục Văn Hạo thậm chí không thèm nhìn cô ta cái nào.
Anh ta biết rõ Diệp Ninh sẽ nhanh chóng biết được anh ta đối xử như thế nào với Mộng Kiều Nhụy. Cho nên mới không trừng phạt Mộng Kiều Nhụy, cũng là vì muốn làm Diệp Ninh nhìn thấy, anh ta thật sự đang cố thay đổi vì cô.
Mộng Kiều Nhụy lảo đảo, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài.
Mãi đến khi hoàn toàn rời khỏi văn phòng rồi, cô ta mới toát đầy mồ hôi thở hổn hển.
Cảm giác sợ hãi trong lòng dần dần biến mất, lại nghĩ đến lúc nãy Mục Văn Hạo nói là đã hứa với Diệp Ninh.
Mà Diệp Ninh cũng đã từng nói sẽ bảo đảm sự an toàn cho cô ta, xem ra chuyện này Diệp Ninh thật sự đã làm được.
Nhưng thông qua chuyện lần này, cô ta lại càng cảm nhận được rõ ràng hơn sự đáng sợ của Mục Văn Hạo, cô ta thật sự cần phải suy nghĩ cẩn thận lại xem sau này rốt cuộc có nên tiếp tục hợp tác với Diệp Ninh nữa hay không.