“Diệp Ninh, nếu Lý Mỹ Linh thật sự đi tìm đoàn trưởng thì cô có cần đến gặp đoàn trưởng giải thích hay không?”
Trịnh Thư Vân thấy Lý Mỹ Linh nổi giận đùng đùng rời đi, nhịn không được lo lắng nhắc nhở.
Tuy rằng đoàn trưởng chắc chắn sẽ đứng về phe của Diệp Ninh, nhưng mà lỡ như Lý Mỹ Linh đi qua đó ăn nói lung tung thì sẽ không tốt cho lắm.
Diệp Ninh nhàn nhã ngồi xuống nói: “Không cần, chúng ta ăn cơm tiếp đi.”
Thái độ bình tĩnh này làm Trịnh Thư Vân ý thức được sự việc có lẽ không đơn giản như thế.
TBC
Những người khác thấy không còn có chuyện gì vui để nhìn, cũng lần lượt thu tầm mắt về.
Nhưng mà trong lòng mọi người đều nhịn không được âm thầm phỏng đoán, sao Diệp Ninh lại có thể làm được việc này, đến cả điện ảnh do Ngô Thu Á đạo diễn mà cũng có thể nhét người vào được.
“Chu Giai Bội thật sự là do cô đề cử với đạo diễn Trương hả?”
Trịnh Thư Vân hạ thấp giọng xác nhận lại lần nữa, hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống như những người khác.
Diệp Ninh chỉnh lại cho chính xác hơn: “Là tôi đề cử cho đạo diễn Trương và đạo diễn Ngô.”
Trịnh Thư Vân nhịn không được cảm thán: “Không ngờ cô và đạo diễn Trương lại thân thiết với nhau đến thế.”
Diệp Ninh nở một nụ cười cao thâm khó đoán.
Lần này Diệp Ninh đoán đúng rồi, Lý Mỹ Linh thật sự đi tìm Lâm Thanh. Cô ta đi vào văn phòng suốt nửa tiếng đồng hồ, sau đó cúi đầu ủ rũ đi ra, hơn nữa không hề nhắc đến chuyện của Diệp Ninh và Chu Giai Bội nữa.
Phòng ca múa Hồng Hải.
Chị Dung nhìn khách hàng vắng tanh ở bên ngoài, mặt lộ ra vẻ u sầu.
Bình thường giờ này thì khách hàng đã lấp đầy bảy mươi phần trăm vị trí, nhưng hiện tại số ghế có khách hàng lại còn chưa đến ba mươi phần trăm.
Mấy ngày nay cũng không biết là có chuyện gì, cứ hai ba ngày là công an lại đến kiểm tra, hơn nữa toàn là chọn giờ khách hàng đông nhất. Cho nên sau hai ba lần như thế, các khách hàng đều cảm thấy mất hứng, hoặc là cảm thấy có vấn đề nên không dám đến nữa.
Lại thêm chuyện ba ngày trước đột nhiên truyền ra tin tức “Diệp Tử” tham gia thương hội bị người ta đầu độc phá hủy giọng nói, không thể nào lên sân khấu biểu diễn được nữa, mọi chuyện lại càng là giậu đổ bìm leo.
Nếu cứ tiếp tục như thế mãi, chỉ sợ chuyện làm ăn của phòng ca múa cũng không thể kéo dài được quá lâu.
“Chị Dung, chị nhìn... cái gì đó?”
Giọng nói khàn khàn của Mộng Kiều Nhụy từ phía sau chị ta vang lên, làm chị ta hoảng sợ.
Nhìn thấy người nói chuyện là Mộng Kiều Nhụy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khách hàng càng ngày càng ít.”
Lúc chị Dung nói những lời này với Mộng Kiều Nhụy thì rõ ràng như đang muốn ám chỉ gì đó.
Mộng Kiều Nhụy nhìn thoáng qua bên ngoài, sắc mặt cũng không đẹp lắm.
Chị Dung tiếp tục nói: “Các khách hàng đều biết Diệp Tử không thể lên sân khấu, chuyện làm ăn bị ảnh hưởng.”
Mấy người trong nội bộ như bọn họ đương nhiên biết rõ người bị tổn thương giọng nói là Mộng Kiều Nhụy chứ không phải Diệp Ninh.
Nhưng mà ở bên ngoài Mộng Kiều Nhụy chính là Diệp Tử, cho nên khi cô ta xảy ra chuyện, cũng liên lụy đến Diệp Tử.
“Tôi cũng... không muốn chuyện này xảy ra.” Ngày hôm qua Mộng Kiều Nhụy đã xuất viện rồi, bởi vì biết Mục Văn Hạo đến kinh thành tìm Diệp Ninh, cho nên mới dám đến Hồng Hải.
Chị Dung chỉ để ý đến việc làm ăn buôn bán có tốt hay không, có ảnh hưởng đến công việc của mọi người hay không.
“Cũng không biết ông chủ đi đâu rồi, chờ đến khi anh ta về nhìn thấy tình hình này, chắc mấy người chúng ta đều sẽ phải chịu nạn.
Chị ta là thành viên kỳ cựu của phòng ca múa, rất hiểu biết Mục Văn Hạo, chỉ cần ngẫm đến hậu quả thôi là đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía rồi.
Chị ta còn chưa nói xong, sắc mặt đã đột nhiên thay đổi, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía sau lưng Mộng Kiều Nhụy.
Mộng Kiều Nhụy cũng theo bản năng cảm thấy da đầu tê rần, cứng đờ đến mức không thể nhúc nhích.
“Ông chủ, anh đến rồi.” Chị Dung cẩn thận chào hỏi với Mục Văn Hạo vừa đi vào.
Lông tơ trên người Mộng Kiều Nhụy đều dựng đứng hết cả lên.