Mặt mày Lý Mỹ Linh xanh mét, vô cùng chắc chắn giận dữ hét lên: “Bởi vì Chu Giai Bội đã giành lấy vai diễn của tôi.
Diệp Ninh bật cười thành tiếng: “Phụt!”
Trịnh Thư Vân không hiểu, tại sao trong tình huống thế này mà cô vẫn còn cười được.
Diệp Ninh biết cô vừa mới mất khống chế cảm xúc, nhưng lúc nãy cô thật sự nhịn không được, ho khan, thu hồi cảm xúc lại.
“Cô nói Chu Giai Bội giành mất vai diễn của cô, nhưng mà từ trước đến nay tôi chưa từng nghe nói cô trúng cử vai diễn điện ảnh nào mà.”
“Đây là chuyện của điện ảnh, loại người ngoài nghề như cô sao biết được chứ!” Lý Mỹ Linh rất hận Diệp Ninh, nhưng mà bởi vì có kinh nghiệm lần trước, cho nên không dám trực tiếp nhào lên đánh nhau với Diệp Ninh, chỉ có thể dùng ngôn từ để công kích cô.
Diệp Ninh cũng không tức giận, Lý Mỹ Linh nói ra mấy lời ngu xuẩn này là bởi vì hiện tại tốc độ truyền bá tin tức còn chưa đủ phát đạt, nơi này cách kinh thành xa ngàm dặn, rõ ràng tin tức cô là biên kịch của điện ảnh còn chưa lan truyền ra ngoài.
Nhưng mà cô cũng không cần thiết nói rõ thân phận của mình ở chỗ này.
“Vậy tôi cũng muốn hỏi cô một câu, là ai hứa sẽ cho cô tham diễn điện ảnh? Là đạo diễn Trương hay là đạo diễn Ngô?”
Lý Mỹ Linh vô cùng tự tin nói: “Là biên kịch Lý Hiểu!”
Diệp Ninh đã hiểu ra, cô đã nói mà, nếu như thật sự là Trương Quốc Trụ hoặc là Ngô Thu Á hứa với Lý Mỹ Linh thì sẽ không có chuyện đổi ý.
Lý Mỹ Linh đã bất chấp tất cả, hiện tại cô ta đã trở thành trò cười cho cả đoàn, cũng không cần thiết phải giấu diễm nữa, cô ta muốn cho tất cả mọi người biết, là Lý Hiểu chính miệng hứa với cô.
“Vậy thế này đi, nếu là biên kịch Lý Hiểu đã hứa với cô, vậy cô đi hỏi cô ta xem vì sao cô ta không thực hiện lời hứa là được rồi.” Diệp Ninh vô cùng tốt bụng cung cấp ý kiến.
Lý Mỹ Linh lập tức á khẩu không trả lời được, nếu cô ta biết được cách liên lạc với Lý Hiểu thì cũng đã không đến đây kiếm chuyện với Diệp Ninh rồi.
Diệp Ninh lập tức nhận ra: “Đừng có nói với tôi là cô không biết cách liên lạc với Lý Hiểu đó nha?”
Mặt của Lý Mỹ Linh từ xanh mét biến thành đỏ bừng: “Vai diễn của tôi đã bị Chu Giai Bội giành lấy, cho dù tôi đi tìm biên kịch Lý thì có tác dụng gì chứ?”
TBC
“Cách suy nghĩ của cô lạ thật, cô không thể tham diễn điện ảnh của đạo diễn Ngô, không chịu đi tìm người đã hứa với cô, ngược lại nổi giận ghen tị đi tìm người được tham diễn khác, đây là đạo lý gì đây?” Diệp Ninh thật sự cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng mà Lý Hiểu làm thế cũng ác thật, tuy ràng Ngô Thu Á không sử dụng kịch bản của cô ta, nhưng cô ta cũng đã đi tìm đạo diễn khác hợp tác rồi, cũng nên dẫn Lý Mỹ Linh đi qua đó luôn đi chứ.
“Diệp Ninh nói đúng lắm, ai đã hứa với cô thì cô đi mà tìm người đó. Cô không thể tham diễn điện ảnh là vì chính cô không có đủ tài năng, đi trách người khác làm gì.” Trịnh Thư Vân cũng vô cùng hùng hồn phụ họa theo.
Bên cạnh cũng bắt đầu có người nói chuyện, hơn nữa mọi người đều nói đỡ cho Diệp Ninh.
Lý Mỹ Linh thở hổn hển, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn.
Đánh thì đánh không lại, cãi cũng cải không thẳng, mấy người gió chiều nào theo chiều đó này rõ ràng là muốn buộc cô ta c.h.ế.t đi mới hài lòng mà.
“Mấy người ăn h.i.ế.p người quá đáng! Tôi đi tìm đoàn trưởng phân xử!
Cô ta ấm ức khóc lóc la hét, lau nước mắt xoay người rời đi.
Diệp Ninh cạn lời muốn chết, rõ ràng cô mới là người bị hại bị đến kiếm chuyện, sao bây giờ lại giống như cô ăn h.i.ế.p Lý Mỹ Linh thế?
Nhưng mà cho dù cô ta có đi tìm đoàn trưởng thì kết quả cuối cùng vẫn cứ giống như thế thôi, nói không chừng mọi chuyện sẽ càng tệ hơn nữa.