Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 834

“Đội trưởng, tôi có nhìn lầm không đó, người đứng bên cạnh Diệp Ninh là Giang Húc Đông đúng không?” Tiếng nói đầy kinh ngạc của Trịnh Thư Vân đột nhiên từ bên cạnh vang lên.

Từ Minh Vũ hú hồn, ôm trái tim đang đập thình thịch liên hồi.

“Sao cô đi đường mà không có âm thanh gì hết vậy?”

Trịnh Thư Vân dồn toàn bộ lực chú ý về phía Giang Húc Đông càng đi càng xa hỏi: “Đội trưởng, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi nữa đó.”

Từ Minh Vũ hít thở sâu, gật đầu nói: “Là anh ấy đó.”

Trịnh Thư Vân mở to mắt kinh ngạc: “Chân của anh ấy đã khỏi rồi hả?”

Chuyện Giang Húc Đông bị thương tê liệt thì cả quân khu đều biết, hơn nữa anh ấy đã bị liệt lâu lắm rồi, hiện tại lại đột nhiên có thể đứng lên đi đường, đương nhiên sẽ làm cho người ta giật mình.

Từ Minh Vũ phụ họa nói: “Hình như là thế đó.”

“Vậy sao anh ấy lại đi chung với Diệp Ninh thế?” Trịnh Thư Vân biết Diệp Ninh và Giang Húc Đông có quen biết nhau, nhưng có lẽ bọn họ cũng không quá thân mới đúng chứ.

Từ Minh Vũ thấy cô ấy nhiều chuyện như thế, dở khóc dở cười: “Tôi cũng không biết.”

Thật ra lúc nãy anh ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, từ trước đến nay anh ta cũng không nghe nói chuyện Diệp Ninh quen thân với Giang Húc Đông, nhưng anh ta lại cứ có cảm giác hôm nay Giang Húc Đông đến đây là vì cố ý muốn tìm Diệp Ninh.

Trịnh Thư Vân nhíu chặt mày thành hình bánh quai chèo, chỉ trong chốc lát, trong đầu đã hiện lên vô số loại suy đoán khác nhau.

Giang Húc Đông và Diệp Ninh cùng nhau đi vào một quán trà cách đoàn văn công không xa.

Buổi chiều giờ này quán trà khá vắng khách, vừa lúc phù hợp để bọn họ vừa uống trà vừa nói chuyện.

“Anh Giang, chân của anh đã khôi phục hoàn toàn rồi sao?”

Trên đường đi đến đây Diệp Ninh đã để ý thấy, thật ra tư thế đi đường của Giang Húc Đông vẫn còn có chút ảnh hưởng.

 

Quả nhiên câu trả lời tiếp theo đó của Giang Húc Đông đã chúng thực suy đoán này của cô.

“Cũng không coi như là hoàn toàn không phục, tạm thời thì đi đứng bình thường là không có vấn đề gì, nhưng lại không thể đi trong thời gian quá dài, cũng không thể làm các hành động kịch liệt như chạy nhảy.

“Vậy không chạy nhảy là được.” Diệp Ninh cảm thấy chỉ cần có thể đứng lên, đi lại bình thường thì cũng đã tốt lắm rồi.

Cô biết rõ hơn bất cứ ai chuyện không thể đi đường này đã ảnh hưởng đến Giang Húc Đông lớn đến cỡ nào, chỉ cần anh ấy thoát khỏi chuyện này là được rồi.

TBC

Giang Húc Đông cười nhạt nói: “Nghe lời cô.”

Hai người nhìn nhau cười.

“Thật ra tuy rằng trong khoảng thời gian trước đó chúng ta đều không gặp nhau, nhưng mà tôi vẫn luôn chú ý đến chuyện của cô.” Giang Húc Đông sẽ không nói cho cô biết, trong mười tháng qua, cô luôn là động lực khiến anh ấy tiếp tục kiên trì chịu đựng.

Diệp Ninh có chút kinh ngạc, không ngờ anh ấy sẽ quan tâm đến cô như thế.

“Nghe nói cô đã ly hôn rồi đúng không?” Giang Húc Đông cẩn thận hỏi.

Dù sao thì lúc trước anh ấy đã từng nhìn thấy cảnh Diệp Ninh và Cố Phong ở chung với nhau, cảm thấy hai người bọn họ vẫn có tình cảm với nhau. Hiện tại lại ly hôn, có lẽ chuyện này sẽ là đả kích không nhỏ đối với Diệp Ninh.

“Đúng vậy, đã ly hôn rồi.” Diệp Ninh cũng không kinh ngạc, dù sao thì gần như tất cả mọi người trong quân khu đều đã biết chuyện cô ly hôn.

Giang Húc Đông cũng không nhìn thấy bất cứ vẻ đau buồn nào trên mặt cô, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy theo bản năng muốn an ủi cô, nhưng mà lại không biết nên nói thế nào mới tốt.

Diệp Ninh ngược lại đã nhận ra sự chần chừ của anh ấy nói: “Anh Giang không cần an ủi tôi đâu. Tôi và Cố Phong chia tay trong hòa bình, hơn nữa hiện tại vẫn là bạn bè của nhau, không giống như anh nghĩ đâu.”

Giang Húc Đông lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ cô lại thoải mái nhẹ nhàng như thế.

“Cô nghĩ như thế thì tốt rồi. Cô và Cố Phong không thể đi đến cuối cùng là có duyên không phận. Nhưng mà cô là một người tốt như thế, sau này chắc chắn sẽ gặp được người càng tốt.”

Lúc nói đến câu cuối cùng, anh ấy cố ý tăng thêm âm lượng, giống như muốn nhấn mạnh gì đó.

 
Bình Luận (0)
Comment