Giang Phong Lâm nhíu mày: “Nếu em thật sự muốn kết hôn, muốn tìm loại con gái nào mà không có, sao cứ nhất quyết phải là cô ấy chứ?”
Cô gái này không chỉ có mối quan hệ quá rối loạn, hơn nữa còn là người từng ly hôn. Quan trọng nhất là cô ấy chắc chắn không phải loại người phụ nữ sau khi kết hôn sẽ ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con, hoàn toàn không phù hợp với Giang Húc Đông.
Giang Húc Đông nhìn Giang Phong Lâm hỏi ngược lại: “Vì sao không thể là cô ấy chứ?”
Lời nói đã đến bên miệng lại bị Giang Phong Lâm nuốt ngược vào, giáo dưỡng của anh ta không cho phép anh ta nói ra nói vào nhân phẩm của một người phụ nữ.
“Nhưng không phải em đã từng thấy dáng vẻ trước kia của cô ấy rồi sao?”
Mập như heo, xấu hoắc, hơn nữa lúc đó danh tiếng của cô còn tồi tệ như thế.
Giang Húc Đông bình tĩnh nói lại: “Cũng không phải đến bây giờ em mới thích cô ấy.”
Còn những chuyện khác, anh ấy hoàn toàn không thèm để bụng.
Giang Phong Lâm vô cùng kinh ngạc.
Anh ấy có biết mình đang nói gì không?
Anh ấy không chỉ thừa nhận mình thích Diệp Ninh, lại còn nói không phải đến bây giờ mới thích?
Không lẽ trước kia cũng đã thích rồi sao?
Thích cái người phụ nữ mập đến mức con mắt bị mỡ trên mặt che kín, không còn nhìn thấy rõ kia đó hả?
Giang Phong Lâm ý thức được điểm này, hoàn toàn không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng hiện tại của anh ấy.
Tuy rằng anh ta đã sớm biết Giang Húc Đông khác hoàn toàn với người bình thường, nhưng không ngờ thẩm mỹ của anh ấy lại đặc biệt đến thế.
“A, ha ha. Được rồi, vậy anh cũng chỉ có thể chúc em hạnh phúc.”
Giang Húc Đông biết anh ta đang nghĩ cái gì, nhưng mà anh ấy cũng không có ý định đi giải thích.
“Em nhận lấy lời chúc phúc của anh, hi vọng em có thể thành công.”
Nếu như là trước khi bị thương, anh ấy chắc chắn sẽ không hề lùi bước, cho dù đấu tranh anh dũng hay là theo đuổi tình cảm thì anh ấy đều sẽ dũng cảm tiến lên, nhất định sẽ đạt được mục tiêu.
Nhưng mà hiện tại anh ấy đã bị đôi chân tê liệt mài mòn đi quá nhiều sự tự tin.
Nếu thật sự đúng như những gì Giang Phong Lâm nói, hiện tại bên cạnh Diệp Ninh có rất nhiều người ưu tú theo đuổi, anh ấy cũng không có lòng tin rằng cuối cùng mình sẽ ôm được người đẹp về nhà.
Diệp Ninh quay về đoàn văn công, Trịnh Thư Vân lập tức chạy đến bên cạnh cô.
“Thành thật khai báo ngay, cô và Giang Húc Đông đi đâu, làm gì?
“Cô thấy chúng tôi à?”
“Đừng có đánh trống lãng, mau trả lời nào!”
Tuy rằng Trịnh Thư Vân và Giang Húc Đông không quá quen thuộc, nhưng cũng từng tiếp xúc vài lần rồi.
Giang Húc Đông nổi tiếng là khó tiếp cận, tại sao đổi thành Diệp Ninh thì lại trở thành ngoại lệ thế?
Diệp Ninh cười nói: “Chúng tôi chỉ đến quán trà trò chuyện một chút mà thôi.”
“Cô và anh ấy thân với nhau lắm hả?” Trịnh Thư Vân vẫn cảm thấy cô có chuyện gì đó giấu cô ấy.
Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc giơ ngón tay đếm đếm: “Tính luôn cả ngày hôm nay thì chúng tôi gặp nhau được bốn lần rồi.”
Nói đến cũng là, trong gần hai năm qua, cô và Giang Húc Đông cũng chỉ có duyên gặp nhau bốn lần, nhưng lại có cảm giác như đã là bạn bè với nhau từ lâu lắm rồi.
Trịnh Thư Vân thấy Diệp Ninh không giống như đang nói dối, mới gặp qua bốn lần, vậy cũng không có tình cảm thân thiết gì đáng kể cả.
“Vậy sao anh ấy lại đi ra ngoài nói chuyện với cô?”
Hành vi này cũng không phù hợp với tính cách của Giang Húc Đông.
“Chúng tôi đi ra ngoài nói chuyện là lạ lắm à?” Diệp Ninh đã đặt toàn bộ lực chú ý lên người Trịnh Thư Vân, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Cô cảm thấy con người Giang Húc Đông như thế nào?”
Lúc nãy cô vừa mới nghĩ đến chuyện muốn giúp Trịnh Thư Vân chấm dứt tình cảm với Mục Văn Hạo, hôm nay Giang Húc Đông đã xuất hiện.
TBC
Nếu Giang Húc Đông và Trịnh Thư Vân có thể đến với nhau, vậy chắc chắn sẽ là chuyện mà ai nấy đều sẽ khen ngợi.