“Nhân phẩm đương nhiên là miễn bàn, hơn nữa gia đình của anh ấy cũng không cần phải nói. Cô không biết lúc trước khi anh ấy chưa bị thương có bao nhiêu cô gái trong quân khu yêu thầm anh ấy đâu.”
Trịnh Thư Vân không nghĩ đến chuyện Diệp Ninh muốn mai mối hai người bọn họ, chỉ lo nói lên ý kiến của mình.
“Đúng rồi, chân của anh ấy đã được trị liệu khỏi rồi sao?”
Diệp Ninh cười tươi rói nói: “Ừ, trị lành rồi.”
Xem ra cô gái này có đánh giá khá cao về Giang Húc Đông, ấn tượng không tệ.
Trịnh Thư Vân nhịn không được cảm thán nói: “Đây là chuyện tốt. Người như anh ấy, không nên bị nhốt trên xe lăn cả đời.”
“Nếu cô tò mò về anh ấy như thế, không bằng sau này chờ có cơ hội tôi giới thiệu cho hai người làm quen nha?” Diệp Ninh thử hỏi.
Trịnh Thư Vân thật sự khá tò mò về Giang Húc Đông nói: “Được thôi. Nhưng mà không phải cô đã nói là cô không quá thân với anh ấy sao?”
“Hiện tại không thân, chờ sau này gặp mặt thường xuyên thì sẽ thân thôi.” Diệp Ninh một lời hai ý.
Trịnh Thư Vân nghi ngờ nhìn cô, lúc này cũng nhìn thấy bóng dáng của Ngô Hàm Nhu xuất hiện trước cửa đội nhạc khí.
“Quả nhiên biểu diễn xong là bệnh của cô ta cũng hết, rõ ràng là cố ý giả vờ bị bệnh mà.”
Lực chú ý của Trịnh Thư Vân lập tức chuyển dời về phía Ngô Hàm Nhu, bực bội lầm bầm với Diệp Ninh.
Lần này đến cả Diệp Ninh cũng không thể nào giải thích thay Ngô Hàm Nhu nữa.
Ngô Hàm Nhu hoàn toàn không hề xấu hổ, thoải mái đến gần.
Lúc này Diệp Ninh mới sực nhớ, vội hỏi thăm Trịnh Thư Vân về chuyện biểu diễn.
Nhưng Trịnh Thư Vân lại trả lời là không có gì khác với bình thường, chuyện này làm Diệp Ninh càng khó hiểu, rốt cuộc Ngô Hàm Nhu cản không cho cô lên sân khấu là có mục đích gì?
Không bao lâu sau đã đến giờ tan ca.
Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân cùng nhau đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy bóng dáng của Cố Phong đang đứng cách đó không xa.
Trịnh Thư Vân lập tức cười xấu xa nhìn về phía Diệp Ninh: “Anh ấy đến đón cô à?”
Diệp Ninh cũng không ngờ hôm nay Cố Phong sẽ đến đây, bình thường thì anh đều đến thẳng nhà của cô.
“Sao doanh trưởng Cố bị thương thế?” Trịnh Thư Vân nhìn thấy cánh tay phải đang quấn băng vải của Cố Phong.
Diệp Ninh đương nhiên không thể nói cho cô ấy biết anh bị thương là vì đánh nhau với Mục Văn Hạo, chỉ có thể tìm đại một cái cớ lấy lệ.
Hai người đi đến trước mặt Cố Phong, Trịnh Thư Vân cười hì hì chào hỏi anh, sau đó vô cùng biết điều mà đi về trước.
Chờ Trịnh Thư Vân đi rồi, Diệp Ninh lập tức hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Cố Phong nói: “Hôm nay anh làm việc xong về khá sớm, muốn đến tìm em, chúng ta cùng nhau đến chợ mua thức ăn về nấu cơm.”
Diệp Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, phủ đầy mây đen bên trên, xem ra tối nay sẽ có mưa to.
TBC
“Hay là chúng ta tìm đại một quán cơm ở bên ngoài ăn đi, thời tiết xấu quá, nếu gặp phải trời mưa thì anh muốn về bộ đội cũng sẽ rất phiền phức.”
Huống chi tay nghề nấu cơm của cô cũng chỉ thường thôi, anh lại bị thương chưa lành, cần gì phải phiền phức như thế chứ.
Cố Phong lại không thèm để ý nói: “Yên tâm đi, cho dù trời có muốn mưa thì cũng phải qua nửa đêm mới mưa.”
“Sao anh biết?” Diệp Ninh cảm thấy ông trời sẽ mưa ngay thôi.
Cố Phong cưng chiều nhìn cô nói: “Mỗi ngày anh đều phải huấn luyện, đương nhiên cũng phải huấn luyện một ít kỹ xảo quan sát thời tiết.”
Diệp Ninh thấy anh nói một cách chắc chắn như thế, không tin cũng không được.
Cố Phong vẫn kiên trì nói: “Anh thích ăn cơm nhà nấu hơn.”
Không đợi Diệp Ninh trả lời, cô và Cố Phong gần như cảm nhận được ánh mắt mang theo sát khí cùng một lúc.
Hai người đồng thời dừng cuộc nói chuyện, nhìn về phía mình cảm giác được.
Ngô Hàm Nhu đang đứng ở vị trí cách đó không xa, mà ánh mắt này cũng là của chính cô ta.