Cố Phong nhướng mày, hỏi Diệp Ninh: “Cô ta bị làm sao thế?”
Diệp Ninh không thể nào trả lời được, muốn nhanh chóng cùng Cố Phong rời khỏi nơi này.
Nhưng mà Ngô Hàm Nhu lại nhanh chóng đi đến.
“Diệp Ninh, cô đã hứa với tôi là sẽ không tiếp xúc với anh ta nữa rồi mà!”
Cảm xúc của cô ta rất kích động, thậm chí không thèm để ý đến Cố Phong đang ở ngay bên cạnh.
Sắc mặt Cố Phong dần trở nên nghiêm túc.
Diệp Ninh nhức đầu, cô không thể nào giải thích rõ cho Cố Phong hiểu tình huống hiện tại được.
Giây tiếp theo, Ngô Hàm Nhu đã túm chặt lấy cổ tay của cô, kéo cô từ bên Cố Phong bước sang phía mình, sau đó không thèm khách sáo cảnh cáo thẳng với Cố Phong.
“Tôi không quan tâm lúc trước anh và Diệp Ninh có quan hệ như thế nào, nhưng hiện tại anh và cô ấy đã không có bất cứ liên quan gì với nhau, anh không được đến quấn lấy cô ấy nữa!”
Từ trước đến này Cố Phong chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh sẽ bị một cô gái uy hiếp.
Anh lại nhìn về phía Diệp Ninh với ánh mắt dò hỏi.
TBC
Ít nhất anh phải xác định rõ xem rốt cuộc thì cái cô gái khó hiểu này là bạn hay là kẻ thù với Diệp Ninh, sau đó anh mới biết tiếp theo mình nên làm gì.
“Anh đi trước đi.” Diệp Ninh vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Cố Phong.
Có Ngô Hàm Nhu ở đây, bọn họ chắc chắn không thể nói chuyện rõ ràng được.
Cố Phong lạnh lùng nhìn Ngô Hàm Nhu vài giây, xác định có lẽ cô ta sẽ không làm Diệp Ninh bị thương, sau đó mới xoay người rời đi.
Ánh mắt của Ngô Hàm Nhu đuổi theo bóng dáng dần đi xa của Cố Phong, mãi đến khi anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô ta, mặt cô ta mới thôi không còn vẻ tức giận nữa.
Diệp Ninh rút tay mình về, cổ tay trắng nõn đã hằn dấu sưng đỏ.
“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Tuy rằng tôi không coi cô là kẻ thù, nhưng cũng không cho phép cô can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi.”
Giọng nói của cô cực kỳ lạnh nhạt, cô bảo Cố Phong rời đi trước cũng là vì muốn chừa lại chút mặt mũi cuối cùng cho Ngô Hàm Nhu.
Ngô Hàm Nhu nhận ra Diệp Ninh đang thật sự tức giận, nhưng cô ta không chỉ không cảm thấy mình làm sai, ngược lại càng có địch ý với Cố Phong hơn nữa.
“Cô cũng đã hứa với tôi rồi.”
Trong nháy mắt này, Diệp Ninh cảm thấy có phải trạng thái tinh thần của Ngô Hàm Nhu có vấn đề gì hay không?
“Tôi chưa từng hứa gì với cô cả. Tôi chỉ nói tạm thời tôi không có ý định bàn đến chuyện tình yêu, nhưng như thế cũng không có nghĩa là tôi phải cắt đứt liên hệ với Cố Phong hoặc là với bất cứ người nào mà cô không thích.”
Cô xác nhận lại điểm này, thậm chí vì muốn làm cho Ngô Hàm Nhu hiểu rõ, cô còn cố ý nói chậm lại.
Cảm xúc của Ngô Hàm Nhu càng thêm kích động, có chút mất khống chế tức giận hét lên: “Cô chẳng xứng với anh ấy gì cả!”
Ánh mắt Diệp Ninh hơi khựng lại, lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của cô ta.
“Tôi không xứng với ai?”
Người mà cô ta đang nói đến chắc chắn không phải là Cố Phong.
Ngô Hàm Nhu phát hiện ra mình đã nói những lời không nên nói, mắt hơi đỏ lên, dáng vẻ ấm ức đáng thương kia giống như Diệp Ninh đã phụ lòng cô ta vậy.
Cô ta không đợi Diệp Ninh hỏi tiếp đã chạy lướt qua người cô.
Diệp Ninh đứng yên tại chỗ, cạn lời.
Một lúc sau, Cố Phong lại đi đến bên cạnh cô lần nữa.
“Cô gái kia bị cái gì thế?”
Cố Phong thấy Ngô Hàm Nhu khóc lóc rời đi, anh cũng không thể nào hiểu nổi mấy hành vi lúc nãy của Ngô Hàm Nhu.
Diệp Ninh nỉ non nói: “Tôi còn muốn biết hơn cả anh đấy.”
Cố Phong suy nghĩ nói: “Cô ta có địch ý với anh lớn như thế, không muốn em tiếp xúc với anh, nhưng anh lại chẳng quen biết cô ta, cho nên cô ta đang che chở em thay cho ai đây?
Trong lòng Diệp Ninh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, Cố Phong nói như thế cũng coi như là nhắc nhở cô.
Hình như nói như thế cũng giải thích được.
“Sao anh lại thông minh như thế?”
Cố Phong nhìn cô không còn rầu rĩ nữa, nửa thật nửa giả nói: “Cảm ơn đã khen tặng. Nhưng mà nếu đây là sự thật thì anh sẽ vui không nổi.”