Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 839

Cố Phong thật sự không thể nào vui nổi.

Một tên Mục Văn Hạo cũng đã đủ làm anh cảm thấy vô cùng nguy hiểm rồi, nếu lại có thêm những người khác thì sẽ càng thêm sứt đầu mẻ trán.

Hơn nữa nghe cách nói chuyện của Ngô Hàm Nhu lúc nãy, hình như Diệp Ninh đã hứa là sẽ không tiếp xúc với anh nữa đúng không?

Trong lòng đột nhiên ghen lồng ghen lộn.

Cho nên những gì Diệp Ninh nói với anh tiếp theo đó, anh cũng không nghe thấy.

“Cố Phong?”

Diệp Ninh khó hiểu nhìn Cố Phong đột nhiên chau mày, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

“Hả? Em nói gì đó?” Cuối cùng Cố Phong cũng hoàn hồn lại.

Diệp Ninh tò mò hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì đó?”

“Anh có hơi hối hận.” Cố Phong rũ khóe mắt, che giấu vẻ mất mát dưới đáy mắt mình.

Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Hối hận gì chứ?”

Cố Phong lại lắc đầu: “Không có gì. Chúng ta đi chợ mua đồ ăn đi.”

Cho dù sau này phát sinh chuyện gì, nhưng chỉ cần có thể ở cạnh cô giống như bây giờ thì cũng đã tốt lắm rồi.

Diệp Ninh biết trong lòng anh có việc, nhưng mà anh lại không chịu nói.

Cách viện gia thuộc quân khu không xa có một khu chợ bán đồ ăn.

Giờ này trong chợ cũng không có quá nhiều người, dưới sự kiên trì của Cố Phong, bọn họ mua rau xanh xong còn mua cá tôm.

Diệp Ninh đã nói trước là cô không biết làm ca, Cố Phong nói có thể dạy cô, hơn nữa còn nói bác sĩ cố ý dặn dò có thể ăn nhiều thịt cá, sẽ có lợi cho sự khôi phục của cơ thể.

Cố Phong nói như thế, Diệp Ninh cũng không thể từ chối nữa.

Hai người xách theo một túi đầy đồ ăn về nhà.

Trong phòng bếp, Diệp Ninh mặc tạp dề, mang bao tay, võ trang đầy đủ.

Cố Phong ở bên cạnh giúp đỡ cô, hơn nữa còn báo cho cô biết các bước thực hiện.

“Bỏ dầu vào trước, chờ dầu nóng rồi sau đó bỏ cá vào, chiên đều hai mặt.”

Diệp Ninh có chút luống cuống tay chân, nhất là khi dầu nóng trong nồi văng tung tóe, cô còn sợ đến biến sắc mặt.

 

Cũng may toàn bộ hành trình Cố Phong đều đứng bên cạnh cô cản trở, mới làm cô không sợ đến mức chạy trối chết.

 

Chờ đến khi hầm cá xong, Diệp Ninh cảm thấy nấu cơm còn mệt hơn cả lên sân khấu biểu diễn.

“Phiền phức thật.”

Cô liên tục lầm bầm trong miệng.

Cố Phong cố nén ý cười: “Em làm tốt lắm rồi, với lại học xong cũng không có gì không tốt, sau này muốn ăn thì có thể tự nấu bất cứ lúc nào.”

Diệp Ninh lại không cảm thấy thế: “Đi ra ngoài mua về ăn sẽ tiện hơn.”

“Đồ bên ngoài làm khác với cơm nhà tự làm.” Cố Phong biết nấu cơm là sở đoản của cô, nhưng mà chỉ có thể học xong thì sau này mới có ý thức ăn cơm ba bữa đúng giờ chứ không phải tùy tiện đối phó.

“Tiếp theo đây chúng ta xào rau, đơn giản lắm.”

Cố Phong kiên nhẫn dỗ cô tiếp tục làm.

Tuy rằng ngoài miệng Diệp Ninh lèm bèm oán trách, nhưng hành động cũng không chậm chạp chút nào.

Một tiếng đồng hồ sau, trời tối đen, đồ ăn cuối cùng cũng nấu xong.

Tuy ràng trông không được đẹp cho lắm, nhưng mùi vị hoàn toàn không có vấn đề gì.

Diệp Ninh ăn món cá do chính cô nấu, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, thật sự cảm thấy ăn ngon hơn đồ ăn mua ở bên ngoài rất nhiều.

Cố Phong cũng ăn hăng say.

Mãi đến khi bên ngoài vang lên vô số tiếng sấm sét.

Diệp Ninh ngẩn người, phản ứng lại lập tức nhìn về phía Cố Phong.

“Không phải anh nói tới nửa đêm mới mưa sao?”

“Hả?” Cố Phong cố ý giả vờ khó hiểu: “Đúng vậy, rõ ràng là phải đến nửa đêm trời mới mưa, sao mới giờ này đã có sét đánh rồi? Nhưng mà có lẽ chỉ có sấm sét mà không có mưa.”

Anh còn chưa nói hết câu, mưa đã trực tiếp rơi xuống cửa sổ, lộp bộp.

Cố Phong: “...”

Diệp Ninh: “...”

“A, ha ha.” Cố Phong cười xấu hổ, sau đó buông chén đũa xuống đi đến bên cửa sổ.

Mưa to tầm tã nói mưa là mưa liền.

Cơn mưa này đúng là còn lớn hơn trong dự đoán của anh một chút.

 
Bình Luận (0)
Comment