Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 840

Diệp Ninh nhìn đồ ăn mới ăn được một nửa, cho dù hiện tại bảo anh nhanh chóng chạy về bộ đội thì cũng không còn kịp nữa rồi.

“Ăn cơm trước đi. Mưa đột ngột lại còn lớn như thế, có lẽ lát nữa sẽ tạnh thôi.”

Cố Phong ước gì mưa to mãi đừng ngừng, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi phụ họa: “Đúng vậy, chắc ăn cơm xong là mưa sẽ tạnh.”

Hai người lại bắt đầu ăn cơm, tiếng mưa rơi ở bên ngoài lại còn gia tăng thêm một ít gì đó vào bầu không khí.

Cơm nước xong, Cố Phong vẫn cứ dọn dẹp phụ cô, anh đứng trước bồn rửa chén, cùng Diệp Ninh rửa chén.

TBC

“Khoảng bao lâu nữa thì tay anh lành lại?”

Diệp Ninh vừa rửa chén vừa hỏi.

Tính thời gian thì cũng đã bảy tám ngày rồi, nhưng mà tay của anh trông không có vẻ như đã đỡ hơn chút nào cả.

Cố Phong nghiêm túc nói: “Lúc trước bác sĩ nói là khoảng nửa tháng, chắc cũng sắp rồi.”

“Vậy anh có thử hoạt động nó chưa?” Đến tận lúc này, Diệp Ninh vẫn cứ tin chắc rằng anh bị thương thật.

“Có thử, vẫn còn không ổn lắm.” Cố Phong cảm thấy anh rất có tài năng làm diễn viên, hiện tại đã có thể ứng phó với cô vô cùng tự nhiên.

Trong mắt Diệp Ninh có chút lo lắng, xem ra anh bị thương còn nặng hơn trong tưởng tưởng của cô rất nhiều.

“Có ảnh hưởng đến việc huấn luyện bình thường của anh không?”

Cố Phong buột miệng thốt ra: “Đương nhiên là không rồi.”

Nhưng mà sau khi nói xong, anh lại cảm thấy không thích hợp, sửa miệng lại: “Hiện tại anh là doanh trưởng, chỉ phụ trách chỉ huy thôi.”

Diệp Ninh gật đầu.

Chờ dọn dẹp xong hết thì cũng sắp đến chín giờ.

Diệp Ninh nghe tiếng mưa không hề có dấu hiệu nhỏ lại ở bên ngoài, khó xử, lập tức đi đến trước tủ bắt đầu tìm kiếm.

 

“Em đang tìm cái gì đó?” Cố Phong trông không có vẻ sốt ruột vì không thể quay về gì cả.

“Áo mưa. Tôi nhớ hình như có một bộ.”

Câu trả lời của Diệp Ninh làm ánh mắt của Cố Phong hơi đảo lên đảo xuống.

“Mưa to thế này cho dù có mặc áo mưa thì chắc cũng sẽ bị xối ướt thôi, em đừng tìm, anh như thế này đi về là được rồi.”

Diệp Ninh dừng lại, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Sao lại như thế được, lỡ như anh bị lạnh rồi bệnh thì làm sao? Huống chi anh còn đang bị thương, không thể dầm mưa được.”

Cố Phong cố đè khóe miệng đang muốn cong lên xuống, anh đang chờ câu này của cô đó.

“Đúng vậy, vết thương mới là phiền phức, bác sĩ đã dặn là không thể đụng nước. Anh cũng không lái xe đến, từ nơi này đi bộ về cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ.”

Diệp Ninh không tìm được áo mưa, cũng nghe thấy nỗi khó xử của anh, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa vẫn cứ tầm tã, do dự một lúc rồi đề nghị nói: “Hay là tối nay anh ngủ lại ở đây đi.”

Trời mưa mời khách ở lại nhà, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Cũng may trong nhà có hai căn phòng, để anh ngủ ở căn phòng còn lại thì cũng không có ảnh hưởng gì.

Cố Phong dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể mới miễn cưỡng giữ được vẻ mặt nghiêm túc của mình, ra vẻ khó xử nói: “Chuyện này có ổn không? Có phải quấy rầy em quá rồi không?”

“Cũng không có quấy rầy gì, nhưng mà căn phòng ngủ còn lại đã bị tôi đổi thành phòng sách rồi, không có giường.” Diệp Ninh bắt đầu suy nghĩ xem nên để anh ngủ chỗ nào.

Cô không có mang cái giường gấp giản dị lúc trước đến đây.

Lúc đó cô chắc chắn chưa bao giờ ngờ đến mình sẽ gặp phải tình huống này.

Cố Phong lập tức nói: “Không sao, anh ngủ dưới đất là được. Với lại anh cũng thường xuyên ngủ dưới đất, đã quen rồi.”

“Nhưng mà anh còn đang bị thương...”

“Không có gì, với lại anh bị thương tay chứ có bị thương lưng đâu.”

Đối với Cố Phong mà nói, hiện tại chỉ cần anh có thể ở lại nơi này thì bất cứ vấn đề gì cũng đều không phải là vấn đề.

 
Bình Luận (0)
Comment