Cố Phong đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn Diệp Ninh ra ra vào vào bận rộn, trong lòng vô cùng ấm áp.
Giờ phút này, anh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Diệp Ninh xê dịch bàn sách vào góc, làm không gian trở nên rộng rãi hơn.
Cô đầu tiên là trải một cái drap giường khá cũ xuống dưới đất, sau đó mới bắt đầu sửa soạn lại đệm chăn.
“ Hình như thế này vẫn còn cứng quá, lại lót thêm một lớp chăn nữa đi.”
Diệp Ninh thử một chút, lầm bầm lầu bầu nói.
Hiện tại thân phận của Cố Phong chính là khách, tiếp đãi khách khứa đương nhiên là phải chu đáo một chút rồi.
Cố Phong đang định nói như thế này đã tốt lắm rồi, lời nói đã đến bên miệng, vẫn bị anh nuốt ngược vào trong.
Diệp Ninh quay về phòng ngủ của mình, mở tủ quần áo định lấy đệm chăn ra, lúc này mới phát hiện mớ chăn dày đều bị cô để ở tầng trên cùng.
Cô tiện tay nhích một cái ghế dựa đến, leo lên.
Đệm chăn này là của hồi môn của cô, lúc trước cô vác chúng nó từ trong nhà đến chỗ này cũng rất vất vả.
Nhưng mà từ trước đến giờ cô vẫn chưa từng sử dụng đến.
Cô kéo thử một cái, kéo không nổi.
Tiếp tục kéo mạnh hơn, khó khăn lắm mới kéo nó từ nơi sâu nhất trong tủ ra bên ngoài.
Nhưng mà cô càng kéo mạnh hơn, chăn rơi ra bên ngoài, cơ thể của cô bắt đầu chịu không nổi sức nặng của cái chăn này.
Hiện tại cô còn đang đứng trên ghế, lảo đảo nghiêng ngã, không giữ được trọng tâm.
Tiêu đời rồi.
Ngay khoảnh khắc cô sắp ngã xuống, trong lòng đã rên trước, chuẩn bị sẵn tinh thần là mình sẽ ngã xuống đất.
Nhưng mà giây tiếp theo, cô cũng không đụng trúng mặt đất cứng rắn mà lại rơi vào vòng tay của Cố Phong.
“Em có sao không?”
TBC
Hơi thở của Cố Phong có hơi dồn dập, hiển nhiên tình huống lúc nãy của cô đã làm anh hoảng sợ.
Diệp Ninh nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, còn chưa hết hoảng sợ.
“Anh đến kịp lúc thật đó.”
Cô vừa khích lệ, vừa cẩn thận đứng lên, kéo dãn khoảng cách với anh.
Cố Phong thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng đi cầm lấy đệm chăn cũ mà cô đang ôm.
“Lấy không được thì đừng lấy, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa.”
Giọng nói của anh không tự chủ được trở nên nghiêm lại, hoàn toàn không phát hiện ra tầm nhìn của Diệp Ninh đang tập trung về phía cánh tay đang quấn băng vải của anh.
“Tay của anh nhúc nhích được rồi hả?” Diệp Ninh sâu kín mở miệng hỏi.
Hơi thở của Cố Phong hơi rối loạn, toàn bộ động tác đều dừng lại.
Lúc này anh mới phát hiện ra anh đang dùng cánh tay đang bị thương để ôm lấy đệm chăn của Diệp Ninh, làm gì giống như đang bị thương chứ.
Lộ tẩy rồi!
“Chuyện đó… anh có thể giải thích.”
Anh lập tức hoảng sợ.
Nếu Diệp Ninh còn không phát hiện ra anh không bị thương thì cô chính là con ngốc.
“Anh gạt tôi?”
Lại nghĩ đến trong suốt một tuần qua cô tận tâm tận lực chăm sóc cho anh ăn uống, kết quả đều là giả sao?
Chăm sóc thì cũng thôi, nhưng vấn đề là anh còn biết nói dối!
Cố Phong cảm nhận được cảm xúc của cô không bình tĩnh, luống cuống tay chân giải thích: “Anh không lừa em, anh bị thương thật, đến bây giờ khoé miệng vẫn còn chưa lành nữa nè…”
“Cố Phong!” Diệp Ninh nghiến răng nghiến lợi kêu tên của anh.
Đến bây giờ mà anh còn muốn giảo biện nữa à?!
Cố Phong hậm hực ngậm miệng, nịnh nọt nhìn cô cười, sau đó lại cẩn thận dè dặt hỏi: “Nếu anh nói anh không cố ý thì em có tin không?”
Diệp Ninh tin mới là lạ đó, cô vung tay lên đánh anh.
Đầu óc của Cố Phong còn chưa phản ứng lại, cơ bắp đã theo bản năng làm ra hành vi né tránh.
Diệp Ninh đánh hụt, kinh ngạc mở to mắt.
Vốn dĩ để cô phát tiết một chút thì cũng coi như xong, nhưng không ngờ anh lại còn dám trốn nữa?
Cố Phong cảm nhận được “sát ý” nồng nặc toả ra từ trên người cô, chuông cảnh báo trong lòng reo lên.
“Quân tử động khẩu không động thủ, cùng lắm thì anh chăm sóc lại cho em một tuần, được chưa?”
Diệp Ninh mắng anh: “Anh nằm mơ!”
Sau khi nói xong, cô lại nhào về phía anh lần nữa.