Lần này Cố Phong đã rút kinh nghiệm, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, kết quả lại làm Diệp Ninh trực tiếp nhào vào trong lòng n.g.ự.c của anh.
Hiện tại thời tiết đã khá oi bức, lại còn đang ở trong nhà, cho nên Diệp Ninh mặc quần áo khá mỏng manh.
Cố Phong cảm nhận được “người đẹp sà vào lòng” và cơ thể mềm mại, muốn không sung sướng cũng khó.
“...”
Diệp Ninh không ngờ anh lại không né tránh, tình hình hiện tại thật sự là vừa mập mờ lại xấu hổ.
Nhất là tình cảnh hiện tại của bọn họ trông giống như đang thân mật ôm lấy nhau, hơn nữa tình huống này còn là do chính cô tạo thành.
Cố tình vào lúc này, giọng nói trêu chọc của Cố Phong từ trên đỉnh đầu cô vang lên.
“Nếu em thích như thế thì cứ trực tiếp nói với anh là được rồi, anh sẽ chiều em.”
Nói xong anh lại bá đạo ôm cô vào lòng.
Anh còn đang định nhân cơ hội này để xin lỗi với cô, nào ngờ lại chọc Diệp Ninh tức điên, cô cảm giác được mình không thể nào có cách tránh thoát khỏi anh, lập tức nhón chân, cắn mạnh vào bả vai của anh.
Cố Phong rên khẽ, vẫn không nhúc nhích, để mặc cho cô nổi điên.
Cơn đau buốt và cảm giác tê dại lập tức làm toàn thân của anh cứng đờ.
Diệp Ninh cũng không ngờ rằng anh lại không phản kháng, mãi đến khi ngửi được mùi m.á.u tươi thoang thoảng, cuối cùng mới thả lỏng miệng ra.
Cho dù cách lớp quần áo thì cô vẫn có thể nhìn thấy rõ được trên vai Cố Phong hằn rõ dấu răng mà cô vừa mới cắn.
“Em hết giận chưa? Nếu em còn chưa hết giận thì có thể cắn tiếp.” Trong giọng nói khàn khàn của Cố Phong tràn ngập cưng chiều.
Diệp Ninh tỉnh táo lại, trong nháy mắt nào đó có chút hối hận và đau lòng.
Nhưng mà chỉ trong giây lát, cô cũng đã cắn rồi, huống chi ai bảo anh gạt cô trước làm chi.
Cùng lắm thì hiện tại coi như huề vậy.
“Anh buông tôi ra trước đi.”
Bị anh ôm như thế, cô không thể nào suy nghĩ và nói chuyện bình thường được.
“Không buông.” Cố Phong không chỉ không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn, giống như muốn nhét cô vào trong cơ thể của mình luôn.
Diệp Ninh không ngờ anh lại bá đạo như thế, giãy dụa một lúc lại không thể nhúc nhích tí nào, chỉ có thể bỏ cuộc.
“Anh buông tôi ra, tôi không đánh anh nữa.”
Cô thử nói đạo lý với anh.
Thật ra cô cũng biết Cố Phong đang nhường cô, nếu không dựa vào chút võ mèo quèo của cô, có lẽ chưa chắc có thể chạm vào góc áo của anh.
Cố Phong vẫn cứ vô cùng kiên quyết đưa ra câu trả lời: “Không buông.”
Diệp Ninh rũ mi mắt, che giấu đi cảm xúc hiện tại, rầu rĩ hỏi: “Cố Phong, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Hành vi của anh đã quá vượt rào rồi.
“Anh hối hận.” Giọng nói đầy áp lực của Cố Phong vang lên bên tai Diệp Ninh, ngắt ngang toàn bộ suy nghĩ của Diệp Ninh.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở giây phút này mãi thì tốt biết bao nhiêu, anh chỉ muốn ôm cô mãi như thế, vĩnh viễn không muốn xa rời.
Đáy mắt Diệp Ninh chợt loé lên chút kinh ngạc, trước kia anh cũng từng nói những lời này một lần rồi, nhưng lại không giải thích rõ.
“Hối hận gì chứ?”
Cố Phong tham lam ngửi lấy mùi hương trên người cô, sau đó dùng hết toàn bộ sức lực nói ra câu trả lời mà anh đã đè nén từ dưới đáy lòng từ lâu.
“Hối hận vì đã ly hôn.”
Nếu anh biết trước sau khi bọn họ ly hôn, cô sẽ gặp được vô số người theo đuổi, sẽ dùng danh nghĩa bạn bè để phân rõ giới hạn với anh thì cho dù Mục Văn Hạo có uy h.i.ế.p anh như thế nào, anh chắc chắn cũng sẽ không quyết định ly hôn.