Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 843

Rào rào rào.

Tiếng mưa rơi, tiếng sấm đan chéo vào nhau.

Diệp Ninh nằm trên giường trằn trọc mất ngủ.

Câu nói cuối cùng của Cố Phong liên tục quanh quẩn bên tai của cô.

Anh nói anh hối hận vì đã ly hôn.

Nếu lúc đó đầu óc của cô còn tỉnh táo thì nên hỏi tiếp xem lý do thật sự khiến anh cứ kiên quyết muốn ly hôn là gì.

Nhưng mà Cố Phong nói xong, đầu óc của cô cũng đã trống rỗng.

Cuối cùng thì cô vẫn không thể nhẫn tâm bắt Cố Phong dầm mưa đi về.

Hiện tại Cố Phong đang ngủ ở phòng bên cạnh, mà cô lại không thể nào đi ngủ như bình thường được…

Mưa to liên tục kéo dài đến sau nửa đêm.

Sáng sớm, Diệp Ninh bị tiếng gõ cửa của Cố Phong đánh thức.

“Tiểu Ninh, đã khá muộn rồi, em dậy đi.”

Diệp Ninh ngáp ngắn ngáp dài từ trên giường bò dậy, không cần xem cô cũng có thể đoán được hiện tại quầng thâm mắt của cô đậm đến mức nào.

“Chào buổi sáng.”

Trong phòng khách, Cố Phong đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Nhìn dáng vẻ mặt mày sáng sủa của anh, Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt ai oán.

Cái tên đàn ông thối tha này nói dăm ba câu đã làm cô phiền lòng muốn chết, chính anh lại không hề bị ảnh hưởng chút nào cả.

Cố Phong thấy cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng vẻ mặt của cô lại có vẻ vô cùng tiều tụy, thúc giục: “Em mau đi rửa mặt đi.”

Anh nhìn theo bóng dáng của Diệp Ninh, tâm trạng cũng cảm thấy rất phức tạp.

Thật ra tối hôm qua anh cũng mất ngủ giống như cô, trong đầu óc toàn là suy nghĩ về cô.

Diệp Ninh ở trong nhà vệ sinh cọ tới cọ lui, bị Cố Phong thúc giục mãi mới đi ra ngoài.

Trên bàn chén đũa đều đã được bày gọn gàng.

Diệp Ninh cố ý nhìn thoáng qua tay của anh, linh hoạt tự nhiên.

Cố Phong cảm nhận được tầm nhìn của cô, chột dạ giấu tay xuống dưới gầm bàn.

“Cho nên anh chỉ bị thương trên mặt thôi đúng không?” Cuối cùng thì Diệp Ninh vẫn xác nhận lại lần nữa với anh.

 

Vết bầm tím trên mắt của anh đã tan m.á.u bầm từ lâu rồi, chỉ có vết trầy trên khóe miệng là còn để lại một chút dấu vết.

Cố Phong đang định mở miệng, Diệp Ninh đã lập tức bổ sung thêm: “Thành thật khai báo.”

 

Cố Phong dở khóc dở cười, có phải lúc nào anh cũng lừa gạt người khác đâu.

“Đúng vậy.”

Diệp Ninh không khống chế được suy nghĩ, xem ra anh lợi hại hơn Mục Văn Hạo rất nhiều, dù sao thì Mục Văn Hạo đã bị anh đánh cho thê thảm như thế.

“Sau này không được lừa tôi nữa, đây là lần cuối cùng.

Cố Phong nghe được hai chữ “sau này”, mắt sáng rực lên ngay.

“Anh thề.”

Diệp Ninh đương nhiên không cần anh thề, trực tiếp chuyển sang đề tài khác: “Anh ăn cơm đi.”

Cố Phong nghe lời bưng bát cơm lên.

Nhưng mà anh đã không thể viện cớ bị thương được nữa, vậy thì sau này anh không thể đến đây gặp cô mỗi ngày được nữa.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh lại không vui vẻ nỗi nữa.

Ăn sáng xong, Diệp Ninh vào trong phòng thay quần áo, Cố Phong thì ở bên ngoài phụ trách dọn dẹp.

Chờ đến khi cô đi ra ngoài, không chỉ có nhà bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, mà đến cả phòng khách cũng đã trở nên gọn gàng ngăn nắp.

Biết nấu cơm, biết làm việc nhà, còn thích sạch sẽ, rất hiếm có người đàn ông nào như thế này.

Trong khoảng thời gian Diệp Ninh ngẩn người, Cố Phong cũng đã mặc quân trang xong xuôi.

“Đi thôi.”

Diệp Ninh không suy nghĩ nhiều, lập tức đuổi kịp bước chân của Cố Phong.

Nhưng mà cô nhanh chóng ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng.

Hai người bọn họ cùng nhau ra khỏi tòa nhà.

Bởi vì mưa to suốt một đêm, cho nên trong không khí tràn ngập hơi ẩm của nước mưa.

Giờ này vừa lúc là giờ mọi người đến bộ đội, cho nên vào lúc này đại viện bình thường vô cùng yên lặng có rất nhiều bóng người qua lại.

“Chào buổi sáng, doanh trưởng Vương.”

“Cán sự Lý, hôm nay đạp xe đạp đi làm à?”

“Đoàn phó Tôn, nghe nói dạo gần đây đoàn của anh đang định làm chuyện lớn gì đúng không?”

 
Bình Luận (0)
Comment