Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 863

Trên ảnh chụp cơ bản đều là gương mặt tươi cười của Diệp Ninh.

Mỗi một tấm ảnh Cố Phong đều sẽ cẩn thận ngắm nhìn một lúc lâu, cuối cùng từ bên trong lấy ra bức ảnh hai người bọn họ chụp chung ở trước quảng trường kinh thành.

Suy nghĩ của anh hình như cũng bị kéo về thời khắc tốt đẹp kia.

Giờ phút này, Cố Phong đã bắt đầu điên cuồng nhớ nhung Diệp Ninh.

Từ buổi sáng ngày hôm đó tạm biệt với Diệp Ninh xong đến bây giờ, anh đã mười hai ngày không gặp Diệp Ninh rồi.

Ngoại trừ việc nhiệm vụ huấn luyện dày đặc ra, mỗi ngày anh còn phải liên tục bận rộn mở họp, chờ đến khi được nghỉ ngơi thì trời cũng đã khuya.

TBC

Nhưng mà anh không chủ động đi tìm Diệp Ninh, Diệp Ninh cũng không gọi điện thoại đến cho anh.

Đúng là một cô gái rất biết cách tra tấn người khác.

Cố Phong hoàn hồn, ngoại trừ tấm ảnh bọn họ chụp chung ra, anh bỏ hết tất cả ảnh chụp còn lại vào trong phong thư.

Mà tấm ảnh chụp chung này thì lại được anh xem thành bảo bối mà cất giữ.

Reng reng reng.

Điện thoại bàn trên bàn làm việc đột nhiên vang lên.

“Alo, tôi là Cố Phong.”

“Cố Phong, có chuyện này cậu phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Giọng nói có phần nặng nề của Trịnh Hồng Xương theo ống nghe truyền đến.

Gương mặt Cố Phong lập tức trở nên nghiêm túc: “Đoàn trưởng, ông nói đi.”

Đầu dây bên kia xuất hiện khoảng lặng dài khoảng chừng ba giây.

“Trịnh Toàn Cường đã vượt ngục.”

Cho dù Cố Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mà khi nghe tin tức này thì vẫn lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Nhưng mà vài giây sau, anh đã lập tức bình tĩnh lại.

“Chuyện này xảy ra lúc nào?”

“Ngay ngày hôm qua. Trịnh Toàn Cường ở trong tù tự sát, giám ngục đưa gã đến bệnh viện cứu chữa, kết quả gã đến bệnh viện đã đào tẩu.”

 

Lúc Trịnh Hồng Xương nhận được tin tức này thì cũng không dám tin.

Hành động bắt giữa Trịnh Toàn Cường là do hai bên quân đội và công an phối hợp hành động, hơn nữa vì để thu thập chứng cứ phạm tội của Trịnh Toàn Cường, Cố Phong còn không màng nguy hiểm nằm vùng ẩn núp bên người Trịnh Toàn Cường suốt mấy tháng, cuối cùng mới làm Trịnh Toàn Cường sa lưới tiếp nhận sự thẩm phán của pháp luật.

Nhưng mà không ngờ sắp sửa đến lúc hành hình thì lại xảy ra sự kiện ác liệt như thế.

Bên phía công an đã công bố lệnh truy nã của Trịnh Toàn Cường, nhưng hiện tại chuyện công an lo lắng nhất chính là không biết Trịnh Toàn Cường có trả thù Cố Phong hay không.

Cho nên bọn họ mới lập tức liên lạc với Trịnh Hồng Xương, làm Trịnh Hồng Xương báo cho Cố Phong biết chuyện này.

Mặt mày Cố Phong vô cùng âm u, chuyện anh nghĩ đến cũng không phải là sự an toàn của bản thân: “Có cần tôi phải làm gì không?”

“Không cần. Trước khi Trịnh Toàn Cường bị bắt, cậu cứ ở lại trong đoàn bộ, không được có bất cứ hành động nào.”

Trịnh Hồng Xương tăng thêm âm lượng, thái độ vô cùng kiên quyết.

Cho dù Trịnh Toàn Cường có ghê gớm đến mức nào thì cũng không dám đến quân đội làm bậy.

Cố Phong hiểu ý của ông ấy, nhưng lại nhíu chặt mày.

Anh đã tiếp xúc với Trịnh Toàn Cường mấy tháng, quá hiểu biết đầu óc và thủ đoạn của Trịnh Toàn Cường.

Nếu Trịnh Toàn Cường có thể bị bắt dễ dàng như thế thì lúc trước cũng đã không lãng phí nhiều cảnh lực và vật lực, thậm chí còn có người hi sinh đến vậy.

“Trịnh Toàn Cường cũng không biết thân phận thật sự của tôi, nếu để tôi dụ dỗ gã ra ngoài...”

“Cậu đừng có nghĩ mấy chuyện này.”

Cố Phong còn chưa nói xong thì đã bị Trịnh Hồng Xương ngắt ngang.

Hiện tại bọn họ phụ trách bảo vệ anh còn không kịp, sao có thể để anh xuất hiện trước mặt Trịnh Toàn Cường được chứ.

Cố Phong còn muốn thử thuyết phục tiếp, nhưng Trịnh Hồng Xương chỉ dùng một câu đã làm anh phải bỏ cuộc.

“Đây là mệnh lệnh.”

Quân lệnh như núi.

Bàn tay đang cầm ống nghe của Cố Phong siết chặt lại: “Rõ.”

Điện thoại bị ngắt kết nối.

Sắc mặt của Cố Phong càng thêm nghiêm túc...

Bình Luận (0)
Comment