Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 862

Cảm nhận được tầm mắt của cô, Giang Húc Đông mỉm cười nhìn cô.

“Cô còn nhớ rõ nơi này không?”

Diệp Ninh đương nhiên là nhớ rồi.

Lúc cô vừa mới đến thế giới này, trở thành Diệp Ninh, gần như ngày nào cũng sẽ chạy bộ đến nơi này để giảm cân.

Mà con sông cách đó không xa cũng chính là nơi cô và Giang Húc Đông lần đầu tiên gặp nhau.

Tâm trạng Giang Húc Đông khá vui vẻ, thúc giục: “Xuống xe đi.”

Trịnh Thư Vân sốt ruột nhiều chuyện hỏi Diệp Ninh: “Diệp Ninh, đây là nơi nào thế? Lúc nãy hai người nói thế là có ý gì?”

Hình như lúc trước bọn họ đã đến nơi này rồi hả?

Diệp Ninh cười cười cho có lệ, không trả lời.

Nước sông trong veo, nước chảy róc rách, cỏ dại xanh um mọc dọc theo bờ sông, thỉnh thoảng lại có gió nhẹ thổi đến.

Nơi này thật đúng là một nơi đầy cỏ dại.

Trịnh Thư Vân đã rất có kinh nghiệm trong việc ăn cơm dã ngoại, cô ấy không chỉ mua đồ ăn mà còn mua một miếng vải có hoa văn và màu sắc sặc sỡ.

Cô ấy đặt trái cây, đồ ăn lên trên, vừa vệ sinh lại đẹp.

Diệp Ninh cũng bày đồ phụ cô ấy.

Giang Húc Đông đương nhiên là không thể giúp được gì, chọn một chỗ gần đó cẩn thận ngồi xuống, thò tay vào túi móc kèn harmonica ra, nương theo khung cảnh tuyệt đẹp và người đẹp này, thuần thục thổi.

Tiếng kèn harmonica vừa vang lên, Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đều cực kỳ kinh ngạc.

Nhưng mà không bao lâu sau bọn họ đã đắm chìm trong âm thanh vui sướng này.

Ngô Hàm Nhu ngồi ở bên cạnh Giang Húc Đông, nghe đến mê say, mắt dần dần đỏ lên.

 

Cô ta đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng cô ta nghe anh trai thổi kèn harmonica là lúc nào.

 

Tuy rằng hiện tại anh trai không còn thổi kèn harmonica vì cô ta nữa, nhưng cô ta cũng không để ý.

Giống như là vì muốn phối hợp Giang Húc Đông, có lẽ hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của bản thân, Ngô Hàm Nhu cũng cất tiếng hát.

Hai anh em phối hợp vô cùng hoàn hảo.

Đến cả Trịnh Thư Vân luôn không thích Ngô Hàm Nhu thì cũng không thể không thừa nhận, tiếng hát của Ngô Hàm Nhu thật sự rất hay.

Diệp Ninh ngồi xuống, bình tĩnh cảm nhận cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp hiện tại.

Giống như có thể tạm thời buông bỏ toàn bộ mỏi mệt và phiền não.

Cứ như thế, Giang Húc Đông thổi hết bài này đến bài khác, Ngô Hàm Nhu cũng hát hết bài này đến bài kia.

Ánh mắt Diệp Ninh liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người, đột nhiên cảm thấy có lẽ hạnh phúc của Giang Húc Đông đã ở ngay bên cạnh anh ấy rồi.

Cuối cùng, vẫn là Giang Húc Đông dừng lại trước.

Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân liếc nhìn nhau, chủ động vỗ tay.

“Anh Giang, không ngờ anh thổi kèn harmonica giỏi đến thế đó.” Diệp Ninh thật lòng khen ngợi.

Giang Húc Đông cười nói: “Nếu cô thích thì sau này tôi sẽ thổi cho cô nghe thường xuyên hơn.”

Ngô Hàm Nhu vốn dĩ còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, nghe được lời này, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Vẻ dịu dàng trên mặt chậm rãi cứng đờ lại, cuối cùng biến mất tăm.

Diệp Ninh để ý đến quá trình thay đổi cảm xúc của cô ta, cẩn thận không dấu vết nói: “Hi vọng sau này tôi còn có cơ hội nghe được tiếng kèn harmonica và tiếng hát của hai người.”

Đúng lúc này Trịnh Thư Vân lên tiếng nói: “Mọi người lại đây ăn trái cây đi.”

Trịnh Thư Vân đã khéo léo gọt toàn bộ trái cây trong rổ thành các loại hình dạng khác nhau, làm người ta nhìn mà phát thèm.

Hiếm khi mới có thể đi ra ngoài thả lỏng, lại có bầu không khí tốt như thế, cô tạm thời có thể buông bỏ mấy chuyện tình cảm rắc rối qua một bên.

Mà lúc này, Cố Phong vừa mới từ nhà ăn về đang ở trong văn phòng sửa soạn lại mớ ảnh chụp bày đầy bàn.

 
Bình Luận (0)
Comment