“Cô nói bậy!”
Cảm xúc Ngô Hàm Nhu mất khống chế, cổ nổi gân xanh.
Khi bí mật bị mọi người biết, vậy đó cũng không phải là bí mật.
Trịnh Thư Vân cũng không ngờ rằng cô ta sẽ có phản ứng như thế, có chút hối hận, có phải cô ấy không nên kích thích cô ta không?
“Vậy cô coi như tôi chưa từng nói đi.”
Cô ấy vốn dĩ còn muốn đi dạo tiếp, hiện tại cũng chẳng còn tâm trạng gì nữa.
Ngô Hàm Nhu đứng thẳng tại chỗ, bàn tay siết chặt lại, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, ngọn lửa trong lòng mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Trịnh Thư Vân xách theo đồ ăn và trái cây đã mua về, chui vào trong xe trước.
“Ngô Hàm Nhu đâu?” Diệp Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô ta đâu.
Trịnh Thư Vân bị Diệp Ninh và Giang Húc Đông nhìn chăm chú, có chút chột dạ.
“Tâm trạng cô ta quá thất thường, tự nhiên lại nổi giận, có lẽ chờ chút nữa sẽ tự đi về thôi.”
Diệp Ninh tò mò nhìn sang, lập tức phán đoán ra hai người bọn họ chắc chắn đã lại cãi nhau rồi.
Giang Húc Đông nói: “Để tôi đi xuống xem thử.”
Chờ đến khi trong xe chỉ còn lại Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân, Diệp Ninh hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trịnh Thư Vân ấp úng: “Có lẽ là tôi nói gì đó không nên nói đi.”
Diệp Ninh lập tức truy vấn: “Cô nói cái gì không nên nói chứ?”
Trịnh Thư Vân ho khan: “Không lẽ cô không phát hiện ra Ngô Hàm Nhu có gì đó là lạ với Giang Húc Đông à?”
Diệp Ninh nhướng mày, đến cả cô ấy cũng đã nhìn ra, cô đương nhiên cũng phát hiện.
“Chúng ta đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Huống chi cho dù không bình thường thì cũng không liên quan gì đến bọn họ.
“Em gái nuôi thích anh trai nuôi, chuyện này giống trong phim ghê. Cái con nhỏ Ngô Hàm Nhu kia trông có vẻ rất lạnh nhạt không có tình cảm gì, thì ra lại đang nghẹn chơi chiêu lớn.” Trịnh Thư Vân hạ thấp giọng nhiều chuyện: “Nhưng mà đáng tiếc, trong lòng của Giang Húc Đông chẳng có cô ta.”
Mối tình này sẽ chỉ là tình đơn phương mà thôi.
Diệp Ninh lập tức bắt trúng trọng điểm trong lời nói của cô ấy: “Sao cô biết trong lòng anh Giang không có cô ấy chứ?”
Trịnh Thư Vân hơi sửng sốt, mới ý thức được mình quá hưng phấn, đã nói sai.
Nhưng mà cô ấy đã hứa với Giang Húc Đông là sẽ không nói cho Diệp Ninh biết.
“Tôi... nhìn thấy.”
Diệp Ninh nghi ngờ nhìn chằm chằm cô ấy, hiển nhiên là không quá tin tưởng.
Trịnh Thư Vân chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt bịa chuyện bừa tiếp: “Lúc nãy ở trong rạp chiếu phim toàn là Ngô Hàm Nhu bận rộn chăm sóc Giang Húc Đông, đây không giống như kiểu hai người đều thích nhau.”
Những lời này của cô ấy cũng giống như những người Diệp Ninh quan sát được.
Diệp Ninh im lặng, làm Trịnh Thư Vân thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở: “Sau này cô cũng cách xa Giang Húc Đông ra.”
Giang Húc Đông là người tốt, nhưng Ngô Hàm Nhu rất đáng sợ, lỡ như cô ta vì yêu mà sinh hận thì sao?
“Cô muốn nói gì thế?” Cảm giác quái lạ trong lòng Diệp Ninh càng ngày càng nhiều thêm.
“Tôi chỉ là cảm thấy tốt nhất đừng nên xen vào chuyện tình cảm của người khác.” Trịnh Thư Vân không biết lại nhớ đến gì đó, lúc nói ra những lời này có vẻ nặng nề hơn rất nhiều.
Diệp Ninh quyết định im lặng, cẩn thận ngẫm lại Trịnh Thư Vân nhắc nhở như thế cũng rất có lý.
Ngô Hàm Nhu thích Giang Húc Đông, đương nhiên sẽ không mong muốn Giang Húc Đông tiếp xúc quá nhiều với những cô gái khác.
Nhưng mà Giang Húc Đông đã có người mình thích, cũng không biết rốt cuộc người này có phải Ngô Hàm Nhu hay không nữa.
Lúc hai người đang xì xầm to nhỏ với nhau thì Ngô Hàm Nhu cũng đã về, sắc mặt của cô ta cũng rất khó xem.
Đến cả Diệp Ninh cũng đều quyết định im lặng, mỗi người đều mang theo tâm sự khác nhau.
Tài xế nghe theo lệnh của Giang Húc Đông, ra khỏi thành.
Chờ đến khi xe dừng lại, Diệp Ninh nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, rõ ràng có hơi ngẩng ra.
Cô thật sự không ngờ rằng Giang Húc Đông sẽ dẫn bọn họ đến nơi này.
“Diệp Ninh, cô làm sao thế?”
Trịnh Thư Vân phát hiện ra sự khác thường của cô, quan tâm hỏi.
Diệp Ninh lắc đầu, lại đưa mắt nhìn về phía Giang Húc Đông đang chuẩn bị xuống xe.