Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 860

Giang Húc Đông thấy đã giải quyết hiểu lầm này, ngược lại bắt đầu bàn đến chuyện Ngô Hàm Nhu.

“Tiểu Nhu ở đoàn văn công có mang thêm phiền phức gì cho em không?”

Anh ấy thật sự không ngờ rằng mấy người bọn họ sẽ trở thành đồng nghiệp với nhau.

“Không có.”

Ít nhất Diệp Ninh đã xác định mối quan hệ giữa Ngô Hàm Nhu và Giang Húc Đông, cũng không cần phỏng đoán gì khác.

“Tính cách của Tiểu Nhu khá quái gở, từ nhỏ đến lớn đều không thích tiếp xúc với người khác, về sau còn phải phiền cô chăm sóc cho em ấy nhiều hơn.” Giang Húc Đông thật lòng nhờ vả cô.

Diệp Ninh lại mỉm cười nói: “Tôi biết rồi. Anh Giang, anh và cô ấy thân thiết ghê nhỉ.”

Giang Húc Đông gật đầu nói: “Tuy rằng Tiểu Nhu là em gái nuôi của tôi, nhưng chúng tôi cũng chẳng khác gì anh em ruột thịt.”

Diệp Ninh cũng nhận ra Ngô Hàm Nhu rất quan tâm Giang Húc Đông.

Nhưng mà rốt cuộc có phải tình cảm anh em hay không thì hiện tại cô còn chưa thể hoàn toàn khẳng định được.

Ánh mắt Giang Húc Đông hơi d.a.o động, âm thầm dời đề tài về phía cô.

“Cô thì sao, có anh chị em gì không?”

“Tôi có một thằng em trai, bọn tôi cũng khá thân với nhau.” Khi Diệp Ninh nhắc đến Diệp Đống, trong giọng nói vừa có chút cưng chiều lại có chút bất đắc dĩ.

“Vậy cha mẹ của cô có khỏe không? Cô vẫn luôn ở chỗ này, có nhớ nhà không?” Giang Húc Đông muốn biết bất cứ chuyện gì về gia đình của cô.

“Bọn họ đều khá khỏe mạnh, tôi cũng rất nhớ bọn họ. Thêm một đoạn thời gian nữa em dâu của tôi sẽ sinh, tôi đang định tranh thủ thời gian quay về thăm bọn họ.” Diệp Ninh thật sự đang tính thời gian, lên kế hoạch đi về.

Hai người cứ thế ngồi trong xe nói chuyện, trên cơ bản đều là Giang Húc Đông hỏi, Diệp Ninh trả lời.

Mà ở bên kia, Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu cũng đã đến cung tiêu xã, nếu như đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại, vậy đương nhiên chỉ có thể mua một ít đồ ăn vặt, trái cây, điểm tâm linh tâm mang theo thôi.

Trịnh Thư Vân hưng phấn chọn lựa, mà Ngô Hàm Nhu lại cứ ngẩn người.

“Nè, cô là người chủ động nói muốn đi chung với tôi, sao bây giờ lại giống như bị mất hồn thế?”

Trịnh Thư Vân đã nhận ra ý đồ của cô ta từ lâu, cố ý mỉa mai.

Ngô Hàm Nhu lạnh lùng liếc nhìn cô ấy nói: “Mua nhanh lên, chúng ta đi về thôi.”

“Ha hả. Vội gì chứ, anh của cô ước gì có thể ở riêng với Diệp Ninh càng lâu càng tốt đó.” Trong lời nói của Trịnh Thư Vân như có ẩn ý gì đó.

Gương mặt Ngô Hàm Nhu vốn dĩ đã căng cứng, hiện tại càng khó coi hơn: “Cô có ý gì hả?”

Trịnh Thư Vân như cười như không nói: “Cô thật sự không biết hay là đang cố ý giả ngu đó? Cô và tôi cùng nhau đi đến đây, còn không phải là vì muốn sáng tạo cơ hội cho anh của cô và Diệp Ninh sao?”

Ngô Hàm Nhu thật sự có mục đích này, nhưng mà nghe Trịnh Thư Vân nói ra, trong lòng vẫn cảm thấy đau như bị kim châm.

Cô ta hoàn toàn không muốn để anh trai và Diệp Ninh ở bên nhau, nhưng vì làm anh trai vui vẻ, cô ta cũng chỉ có thể làm trái với mong muốn của mình thôi.

Trịnh Thư Vân hoàn toàn không thèm để ý đến cảm xúc của cô ta, tiếp tục kích thích: “Chắc cô cũng biết anh của cô thích Diệp Ninh mà đúng không?”

Lúc đầu Trịnh Thư Vân cũng chỉ suy đoán một chút mà thôi, nhưng mà nhìn hành động lúc nãy của Ngô Hàm Nhu, cô ấy đã chứng thực được suy đoán này.

Quả nhiên cô ấy vừa nói xong, sắc mặt của Ngô Hàm Nhu lại càng thêm sượng trân.

Giờ phút này Trịnh Thư Vân thật sự cảm thấy cô ấy quá thông minh, không chỉ nhanh chóng phát hiện ra điểm này, hơn nữa cô ấy còn có thể nhận ra tình cảm mà Ngô Hàm Nhu giành cho Giang Húc Đông cũng không quá đơn giản.

Tình trạng rối ren này, thật sự làm cô ấy quá kinh ngạc.

“Anh của tôi và Diệp Ninh chỉ là bạn bè mà thôi.” Ngô Hàm Nhu run giọng phản bác.

“Vậy sao? Nhưng mà ngày hôm qua anh Giang đã chính miệng thừa nhận với tôi là anh ấy thích Diệp Ninh.”

Trịnh Thư Vân không hề lưu tỉnh, trực tiếp vạch trần lời nói dối của Ngô Hàm Nhu.

Tuy rằng cô ấy không biết cuối cùng Diệp Ninh sẽ lựa chọn người nào, nhưng hiện tại cô ấy chỉ muốn vạch trần lớp áo ngoài dối trá của Ngô Hàm Nhu.

 
Bình Luận (0)
Comment