Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 866

Diệp Ninh xấu hổ cười “ha hả” hai tiếng: “Đúng vậy, có bột mì. Anh còn biết làm mì à?”

Cố Phong dùng hành động để thay thế cho câu trả lời, anh lấy bột mì ra, chuẩn bị nhào bột.

Diệp Ninh đột nhiên nổi hứng: “Hay là anh để tôi làm thử đi?”

Không có lý do gì mà đàn ông làm được mà cô lại làm không được.

Cố Phong thấy cô dạt dào hứng thú như thế, đương nhiên là chiều theo ý cô.

“Bỏ thêm nước vào trước.”

Diệp Ninh dựa theo lời hướng dẫn của anh, bắt đầu thực hiện.

“Được rồi, đừng thêm nữa, bây giờ thì nhào bột đi. Thật ra cũng đơn giản lắm, giống như chơi bùn hồi còn nhỏ đó, trộn hết toàn bộ bột mì vào trong đó, nhào thành một cục bột mịn là được rồi.” Cố Phong cố gắng nói đơn giản nhất.

Diệp Ninh nghe cũng rất đơn giản, nhưng mà chờ làm thử thì mới biết không phải như thế.

Bột mì sền sệt dính hết vào trong tay, làm kiểu gì cũng không chịu trộn đều vào nhau.

“Có phải bột mì hơi thiếu rồi không?”

Cô lẩm bẩm rồi bỏ bột mì thêm.

Cố Phong vốn dĩ muốn cho cô tự do phát huy, nhưng mà nhìn thấy cô đổ thêm bột mì vào trong thau, nhức đầu.

Mớ bột mì lúc đầu vừa lúc là lượng thức ăn đủ cho hai người, hiện tại thì ba người chưa chắc có thể ăn hết.

Càng đáng sợ chính là lại thêm một phút sau, Diệp Ninh lại khó hiểu hỏi: “Có phải thiếu nước rồi không?”

Nói xong lại chuẩn bị đổ thêm một chút nước vào trong bột mì.

Cũng may lần này Cố Phong nhanh tay lẹ mắt, lập tức cản cô lại.

“Nếu mà em cứ bỏ thêm như thế mãi, chắc cái túi bột mì trong nhà cũng không đủ cho em sử dụng.”

 

Hiện tại Diệp Ninh làm anh nghĩ đến một câu chuyện rất buồn cười, có một cô vợ đi nhào bộn, bột nhão thêm bột, bột khô thêm nước. Sau đó cứ làm đi làm lại không ngừng, cuối cùng làm thành một thau bột mì đầy ắp.

Diệp Ninh cũng ý thức được là do cô, có chút uể oải.

“Xem ra tôi thật sự không có thiên phú làm mì phở rồi.”

Cố Phong cũng không muốn tâm trạng của cô bị ảnh hưởng, hơn nữa chuyện này cũng không cần thiên phú gì, chỉ là vấn đề kinh nghiệm mà thôi.

“Để anh dạy cho em.”

TBC

Không đợi Diệp Ninh từ chối, anh đã đứng phía sau cô, duỗi tay ôm lấy cô vào trong lòng mình, bàn tay to ấm áp dán sát vào bàn tay dính đầy bột của cô.

Toàn thân Diệp Ninh cứng ngắc, muốn từ chối, nhưng Cố Phong đã hành động.

“Đầu tiên là tập trung bột mì lại một chỗ rồi đè xuống, em đừng có vội, cứ làm từ từ.”

Giọng nói nghiêm túc của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến, thật sự đang dạy cô cách nhào bột.

Mớ bột mì làm Diệp Ninh bó tay không có biện pháp, nhưng theo động tác của Cố Phong, chúng nó lại bắt đầu chậm rãi dính lại thành một cục.

Lực chú ý của Diệp Ninh lập tức bị kéo về tập trung lên cục bột dần dần thành hình này.

Thì ra thật sự không hề khó khăn như trong tưởng tượng.

Chờ đến khi bột mì đã bị nhào thành một cục bột hoàn chỉnh, cô cũng không khỏi cảm thán trước sự lợi hại của Cố Phong.

“Được rồi.” Cố Phong lên tiếng nói, cũng dừng động tác lại.

Diệp Ninh mỉm cười, lúc Cố Phong thu tay lại, Diệp Ninh còn tưởng rằng anh muốn buông cô ra.

Nhưng mà cô lại không ngờ rằng giây tiếp theo Cố Phong đã ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.

Diệp Ninh không ngờ anh sẽ làm như thế, người đàn ông này dán mặt lên cổ của cô, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô.

“Anh nhớ em.”

Thật sự rất nhớ, rất nhớ.

 
Bình Luận (0)
Comment