Lý trí của Diệp Ninh nói cho cô biết, phải đẩy Cố Phong ra.
Nhưng mà lời nói đã đến bên miệng, lại không cách nào nói nên lời.
Cô thầm thở dài thườn thượt.
Cô thật sự không thể nào nhẫn tâm từ chối người đàn ông này.
Cố Phong chỉ yên lặng ôm cô như thế, cảm nhận sự yên lặng hiện tại.
Không biết bao lâu sau, bọn họ mới bị tiếng hàng xóm nói chuyện bên ngoài hàng hiên làm giật mình.
Diệp Ninh ho khan, đỏ mặt thoát khỏi lòng n.g.ự.c của anh.
“Chuyện còn lại anh tự làm tiếp đi.”
Thậm chí cô còn không thèm quay đầu liếc nhìn anh cái nào đã chạy trối chết.
Chờ đến phòng khách rồi cô mới phát hiện trong tay còn dính không ít bột mì, sau đó lại chạy vào phòng vệ sinh.
Cố Phong vẫn cứ đắm chìm bên trong hạnh phúc, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.
Không ngờ cô lại không từ chối. Cho nên trong lòng cô thật sự có anh.
Ý thức được chuyện này, anh ước gì có thể lập tức chạy đến phòng vệ sinh tỏ tình với cô lần nữa.
Nhưng mà chút lý trí còn sót lại chiếm thượng phong, cứ phát triển thuận theo tự nhiên như thế này mới là tốt nhất cho bọn họ.
Diệp Ninh trong phòng vệ sinh nhìn gương mặt đỏ bừng của bản thân trong gương, giống hệt như một cô gái mới biết yêu.
TBC
Cô vội vàng mở vòi nước ra, dùng nước lạnh làm đầu óc bình tĩnh lại.
Chờ cô từ bên trong đi ra thì đã mười phút trôi qua.
Cố Phong vẫn còn ở trong phòng bếp bận rộn, bên trong không khí đã thoang thoảng mùi thức ăn.
Diệp Ninh tiện tay cầm lấy tờ báo đặt trên bàn trà để phân tán lực chú ý của bản thân.
Nhưng ánh mắt của cô nhanh chóng bị tin tức giải trí đầu đề thu hút.
Là bài viết đưa tin về đạo diễn Đan Thăng và điện ảnh mà ông ta đang quay chụp.
Nhìn thấy cái tên Đan Thăng, Diệp Ninh lập tức có hứng thú.
Cô biết đạo diễn mà Lý Hiểu và Xa Hoành Minh hợp tác chính là người tên Đan Thăng này.
Trong bài viết Đan Thăng đã nói hiện tại tiến độ quay chụp điện ảnh vẫn còn khá thuận lợi, lại còn nói nội dung bộ điện ảnh mà bọn họ quay chụp lần này thuộc đề tài võ thuật mà trong nước đang rất hiếm thấy.
Cuối cùng ông ta còn vô cùng tự tin mà tuyên bố mình sẵn sàng trở thành người tiên phong thử nghiệm trong giới điện ảnh, cố gắng làm đề tài điện ảnh trong nước trở nên phong phú hơn.
Diệp Ninh nhìn mà nhíu chặt mày, mỗi một câu nói của tên Đan Thăng này đều đang ám chỉ ông ta mới là người tiên phong trong đề tài võ thuật này.
Nhưng mà kịch bản mà ông ta đang quay chụp lại là đề tài mà đạo diễn Ngô Thu Á đã bắt đầu lên kế hoạch từ hai năm trước, ông ta chẳng qua chỉ là ăn may, chiếm được của hời này mà thôi.
Dựa theo tiến độ hiện tại thì điện ảnh của Đan Thăng chắc chắn sẽ công chiếu trước, điện ảnh nta chiếu sau, chắc chắn sẽ bị gắn cái mác ăn theo Đan Thăng.
Ngành nghề này quả nhiên tràn đầy lục đục với nhau, mới vừa bắt đầu mà đã đầy toan tính rồi.
Cố Phong nấu mì thịt kho xong bưng ra, lập tức nhìn thấy Diệp Ninh đang nhíu mày.
Anh đi đến bên cạnh cô, nhìn tờ báo mà cô đang cầm.
Từ trước đến nay Cố Phong cũng không quá để ý đến tin tức trong giới điện ảnh, cho nên cũng không rõ bài báo này có vấn đề ở chỗ nào?
Diệp Ninh bình tĩnh đặt báo xuống, chờ đến khi ngẩng đầu lên thì vẻ âm u trên mặt cũng đã biến mất sạch sẽ.
“Thơm quá!”
Cố Phong cũng không hỏi, chỉ ra hiệu có thể ăn cơm rồi.
Hai người ngồi trước bàn cơm, ăn mì ngon lành.
“Có phải dạo gần đây trong bộ đội có nhiều nhiệm vụ huấn luyện lắm đúng không?” Diệp Ninh thấy Cố Phong thật sự đã gầy đi rất nhiều, hơn nữa dưới đáy mắt hình như còn che giấu đi một ít mỏi mệt.
“Đúng là có hơi bận, nếu không thì anh đã đến đây gặp em sớm hơn rồi.” Cố Phong thành thật nói.
Động tác của Diệp Ninh hơi khựng lại, rũ mắt xuống che đi ánh mắt chợt lóe của mình.
“Anh cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Anh đã quen rồi.”
Cố Phong biết Diệp Ninh đang quan tâm anh, vui vẻ rồi lại cảm động.