Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 879

Bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót va chạm với nền đất, lộp cộp lộp cộp.

Đúng lúc này giọng của Lư Chí Vĩ cũng vang lên: “Đến rồi.”

Mục Văn Hạo lập tức đứng lên, thậm chí đã tính toán sẵn trong lòng tiếp theo đây anh ta phải làm thế nào để lấy lòng cô Lư này.

Cửa phòng bao mở ra, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Ngay khoảnh khắc Mục Văn Hạo nhìn thấy rõ gương mặt của người đến thì toàn bộ ý cười trên mặt đều cứng đờ. Hai mắt lại kịch liệt co rút lại, thậm chí còn nghi ngờ có phải ánh mắt của anh ta xuất hiện vấn đề gì rồi không?!

Cô Lư vừa mới đi vào lại là người mà anh ta quen biết.

Hơn nữa không chỉ biết, mà còn là người anh ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy... Mộng Kiều Nhụy?!

Ngay lúc Mục Văn Hạo đang suy nghĩ xem có phải là người giống người hay không thì Mộng Kiều Nhụy đã nũng nịu nói chuyện với Lư Chí Vĩ.

“Cha nuôi, có phải con đến chậm rồi không?”

Tiếng cha nuôi này lập tức làm Mục Văn Hạo ý thức được gì đó, không chỉ khiếp sợ mà vẻ mặt lại càng khó coi đến cực điểm.

Lư Chí Vĩ cười nói: “Cha cũng mới đến thôi, con lại đây ngồi đi.”

Ông ta thân thiết chỉ vào vị trí trống ở bên cạnh, ra hiệu cho Mộng Kiều Nhụy ngồi xuống.

Mộng Kiều Nhụy ngoan ngoãn đi qua đó, sau đó mới nhìn về phía Mục Văn Hạo.

Mục Văn Hạo không thể nào hình dung được tâm trạng hiện tại của mình.

Lư Chí Vĩ chủ động nói: “Văn Hạo, đây là con gái nuôi mà tôi vừa mới nhận, nhưng mà chắc cậu không cần tôi phải giới thiệu đâu nhỉ?”

Nói xong lời cuối cùng, ông ta còn cười sung sướng.

Mục Văn Hạo cưỡng ép bản thân hoàn hồn, sau đó miễn cưỡng rặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

“Đương nhiên là không cần. Kiều Nhụy, đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đến cả xưng hô đều có vẻ trở nên cực kỳ thân thiết, đến cả tiếng chào hỏi cũng có vẻ cực kỳ dịu dàng, nhưng mà trên thực tế thì lại đang nghiến răng nghiến lợi.

Mộng Kiều Nhụy vẫn cứ là Mộng Kiều Nhụy của quá khứ, nhưng thái độ khi đối mặt với anh ta đã không còn sợ hãi rụt rè như trước đây.

“Em vốn định cho anh một bất ngờ lớn, nhưng mà cha nuôi không cho em nói, cứ nhất định phải đến đây đích thân gặp anh một lần.”

Cô ta mở miệng ngậm miệng đều là cha nuôi, Mục Văn Hạo không thể nào nghi ngờ mối quan hệ của bọn họ được.

Hơn nữa anh ta cũng không cho rằng Mộng Kiều Nhụy có đủ bản lĩnh để làm loại người có thân phận như Lư Chí Vĩ diễn kịch cùng với cô ta.

“Văn Hạo, cậu cũng đừng trách Kiều Nhụy. Tôi đang dự định chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ tổ chức vài bàn tiệc rượu, chính thức giới thiệu Kiều Nhụy với mấy người bạn. Nhưng mà Kiều Nhụy cứ liên tục thúc giục tôi, muốn để tôi gặp cậu. Cho nên tôi mới hẹn gặp cậu một lần.”

Mỗi một câu Lư Chí Vĩ nói ra đều cực kỳ có trọng lượng, chủ động giải thích.

Ông ta nói muốn tổ chức tiệc rượu, chính là muốn công khai thân phận con gái nuôi của Mộng Kiều Nhụy.

Chuyện này Mục Văn Hạo đương nhiên cũng có thể nghe hiểu.

Nhưng mà anh ta không thể hiểu được tại sao Mộng Kiều Nhụy lại đột nhiên trở thành con gái nuôi của Lư Chí Vĩ.

Nếu Mộng Kiều Nhụy có được bản lĩnh như thế, lúc trước cũng đã không khom lưng uốn gối lấy lòng anh ta như thế rồi.

“Tổng giám đốc Lư, ông nói thế là có ý gì. Sao tôi có thể trách Kiều Nhụy được chứ, tôi vui vẻ còn không kịp nữa là.”

Tuy rằng trong lòng Mục Văn Hạo không thoải mái gì, nhưng mà mấy lời xã giao này vẫn không chút sơ sót chút nào.

Mộng Kiều Nhụy nhìn Mục Văn Hạo như thế, cố gắng đè khóe miệng xuống.

Cô ta biết dã tâm của Mục Văn Hạo, càng biết được tầm quan trọng của Lư Chí Vĩ đối với Mục Văn Hạo, cho nên hiện tại cô ta đã có được một chỗ dựa không thể nào lay động được.

Cảm giác này thật sự là quá tốt rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment