Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 878

Diệp Ninh cực kỳ bất đắc dĩ: “Cô đã quyết tâm muốn theo đuổi Mục Văn Hạo sao?”

Trịnh Thư Vân vô cùng kiên định gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ cần cô đừng tiếp nhận anh ấy, tôi có lòng tin có thể làm anh ấy thích tôi.”

Diệp Ninh đau đầu muốn chết.

Trịnh Thư Vân vô cùng cẩn thận nắm chặt lấy tay cô, lại căng thẳng hồi hộp xác nhận lại lần nữa với cô.

“Cô sẽ không tiếp nhận Mục Văn Hạo, đúng không?”

Diệp Ninh muốn cắt đứt thứ tình cảm không nên có giữa cô ấy và Mục Văn Hạo, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng cách như thế.

Cuối cùng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trịnh Thư Vân, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Trịnh Thư Vân giống như trút được gánh nặng: “Cô yên tâm đi, tôi biết cách tự bảo vệ mình mà!”

Cô ấy sẽ giữ vững điểm giới hạn cuối cùng, sẽ không làm bản thân phải hối hận.

Ánh mắt Diệp Ninh nhìn về phía cô ấy tràn ngập lo lắng và bi thương.

Cô gái ngốc này hoàn toàn không biết, trong tương lai sẽ có bao nhiêu chuyện tra tấn và giày vò đang chờ đợi cô ấy.

Lúc này Mục Văn Hạo đang ngồi trong nhà ăn lớn nhất trong thành, chờ khách đến.

Tuy rằng hiện tại đã trễ giờ hẹn mười phút, nhưng anh ta vẫn cực kỳ có kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng bên ngoài cửa cũng truyền đến tiếng bước chân, anh ta lập tức đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo.

TBC

Một lúc sau, cửa phòng bao mở ra, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi từ bên ngoài cửa đi vào, hai người vệ sĩ theo sát phía sau ông ta.

“Chào ông Lư.”

Mục Văn Hạo nhiệt tình chủ động bắt tay với Lư Chí Vĩ, trò chuyện.

Lư Chí Vĩ là người làm ăn cực kỳ có thân phận địa vị trong giới kinh doanh, hơn nữa ông ta còn cực kỳ khiêm tốn và thần bí. Ông ta làm ăn buôn bán khắp cả nước, giá trị con người không thể nào tính toán được, rõ ràng là loại người mà người bình thường không thể nào tiếp xúc đến được.

Mục Văn Hạo vẫn luôn muốn làm quen với ông ta, nhưng mà mãi vẫn không tìm được phương pháp thích hợp.

Lần này lại là thư ký của Lư Chí Vĩ chủ động liên lạc với anh ta, muốn gặp mặt anh ta.

 

Mục Văn Hạo cực kỳ vui vẻ, dùng tốc độ nhanh nhất quyết định thời gian và địa điểm gặp mặt ngày hôm nay.

Anh ta đang quan sát Lư Chí Vĩ, Lư Chí Vĩ cũng đang đánh giá lại anh ta.

“Ông chủ Mục đúng không, tôi đã sớm nghe qua danh tiếng của cậu từ lâu.”

Mục Văn Hạo có chút vui vẻ và sợ hãi, dù sao thì hiện tại người ở trước mặt anh ta chính là Lư Chí Vĩ.

“Ông cứ gọi tôi là Tiểu Mục hoặc Văn Hạo là được.”

“Vậy tôi gọi cậu là Văn Hạo đi.”

Dựa vào thân phận và tuổi tác của Lư Chí Vĩ, xưng hô Mục Văn Hạo như thế cũng không có gì quá đáng.

Mục Văn Hạo nhiệt tình mời Lư Chí Vĩ ngồi xuống, khiêm tốn nói: “Ông Lư, thật ra tôi đã muốn được gặp ông từ lâu rồi, nhưng mà mãi vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Lần này lại để ông đi đường xa mà đến, thật sự làm tôi cảm thấy cực kỳ áy náy.”

Lư Chí Vĩ lại không cảm thấy như thế, xua tay nói: “Thật ra lần này tôi cũng chỉ đến đây làm việc, thuận đường đến gặp cậu một lần.”

Đồ ăn đã bưng lên bàn, Mục Văn Hạo còn chuẩn bị rượu có giá cả xa xỉ để tiếp đãi ông ta.

Anh ta chủ động bưng chén rượu lên, vừa định kính rượu, lại bị Lư Chí Vĩ ngăn cản lại.

“Lại chờ thêm chút đi, còn có người muốn đến.”

Mục Văn Hạo cực kỳ khó hiểu, anh ta chỉ hẹn một mình Lư Chí Vĩ, nhưng nghe có vẻ như Lư Chí Vĩ còn hẹn thêm người khác nữa thì phải?

Hẹn thêm người khác đến dự bữa tiệc do anh ta tổ chức, đây cũng không phải hành vi lễ phép gì.

Nhưng người làm việc này là Lư Chí Vĩ, anh ta cũng chỉ có thể mỉm cười đồng ý.

“Còn có bạn bè của tổng giám đốc Lư muốn đến đây sao?”

Lư Chí Vĩ cười nói: “Không phải bạn, là con gái của tôi.”

Mục Văn Hạo lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ ông ta còn mang theo con gái đến?

Anh ta phản ứng lại, lập tức kích động nói: “Có thể được gặp mặt con gái của tổng giám đốc Lư, đây đúng là phúc phần của Văn Hạo.”

Lư Chí Vĩ cười ha hả.

Không biết có phải Mục Văn Hạo bị ảo giác hay không, anh ta cứ luôn có cảm giác tiếng cười của Lư Chí Vĩ nghe có vẻ đầy thâm ý.

 
Bình Luận (0)
Comment