Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 881

Sân huấn luyện doanh số ba bị bao phủ dưới ánh trăng, vốn dĩ nơi này nên vắng tanh, nhưng hiện tại lại có một bóng người đang chạy vội.

“Doanh trưởng Cố? Đã trễ thế này rồi, sao cậu còn ở đây nữa?”

Lôi Vĩnh Minh đi tuần tra đến gần đó, nhìn thấy người đang ở nơi này là Cố Phong, hoảng sợ.

Công việc ban ngày trong doanh bộ cũng đã đủ bận rộn rồi, buổi tối anh lại còn đến đây luyện tập một mình nữa hả?

Hơn nữa hiện tại toàn thân Cố Phong đều đẫm mồ hôi, rõ ràng là đã luyện tập rất lâu rồi.

Cố Phong vẫn không hề chậm lại, giống như không nhìn thấy Lôi Vĩnh Minh.

Ngay từ đầu Lôi Vĩnh Minh chỉ cho rằng anh đang luyện tập, nhưng mà theo thời gian dần dần trôi qua, cuối cùng cũng cảm thấy không bình thường.

“Doanh trưởng Cố, cậu nên nghỉ ngơi rồi.”

Anh ta sốt ruột nhắc nhở.

Thể lực của một người là có hạn, nếu vận động quá liều sẽ chỉ làm cơ thể bị thương.

Đạo lý đơn giản như thế, Cố Phong không thể không biết được.

Hơn nữa anh cũng không phải chỉ chạy bộ đơn giản thôi, hai đùi đều buộc thêm bao cát gia tăng trọng lượng.

Cố Phong vẫn không thèm để ý.

Lôi Vĩnh Minh sốt ruột, trực tiếp nắm chặt lấy anh, hơn nữa còn tăng thêm âm lượng.

“Màu dừng lại, cậu chán sống rồi sao?”

Cố Phong bị ngăn cản, lúc này mới thở hổn hển dừng chân lại, khom lưng thở dốc.

Mồ hôi theo trán của anh trượt xuống, rơi xoạch xuống đất.

Phản ứng đầu tiên của Lôi Vĩnh Minh chính là thả lỏng cơ bắp phần chân giúp anh, để tránh cho chân bị rút gân sau khi vận động kịch liệt.

“Cậu chạy bao lâu rồi?”

Nghĩ đến lúc nãy đến nhà ăn ăn cơm cũng đã không nhìn thấy anh, đừng có nói là anh đã bắt đầu chạy từ lúc đó rồi đó nha?

TBC

Trong lúc nhất thời Cố Phong cũng không thể nói nên lời, chỉ xua xua tay.

Lôi Vĩnh Minh oán trách, tay chân cũng không hề rảnh rỗi.

Vài phút sau, hơi thở của Cố Phong mới hơi ổn định một chút.

“Cậu ở đây chờ, tôi đi lấy nước.”

 

Lôi Vĩnh Minh dặn dò, nhanh chóng chạy về phía doanh trại.

Mặc dù không cần anh ta nói thì hiện tại Cố Phong cũng đã hoàn toàn thoát lực, nằm trên cỏ không thể nhúc nhích được.

Lôi Vĩnh Minh nhanh chóng cầm nước quay về.

Cố Phong uống một hơi hết nửa bình, sau đó quăng sang bên cạnh.

Lôi Vĩnh Minh thử hỏi: “Cậu lại có chuyện phiền lòng gì sao?”

Cố Phong dùng cánh tay che mặt lại: “Không có. Vận động một chút ngủ sẽ ngon hơn.”

Trên thực tế anh đã mất ngủ hai ba đêm rồi.

Lôi Vĩnh Minh đương nhiên là không tin, có thể làm Cố Phong thành ra như thế này, nếu không phải vì chuyện công, vậy cũng chỉ có thể vì một người.

Hình như từ sau khi bọn họ ly hôn, tâm trạng của anh lại càng bất ổn thất thường hơn cả lúc trước ly hôn.

“Ngày mai trong đoàn có lịch đi xem đoàn văn công biểu diễn, doanh của chúng ta cũng có danh sách, cậu đi chung đi.”

Lời từ chối đã đến bên miệng của Cố Phong, cho dù như thế nào cũng không nói nên lời.

Anh đã hứa với Diệp Ninh là sẽ không đi tìm cô nữa.

Nhưng hiện tại cho dù anh làm cái gì thì trong đầu óc cũng đều là cô.

Cảm giác thất tình này làm anh ăn ngủ không yên, đêm không thể ngủ, không thể nào chịu đựng được.

“Chuyện này tính sau đi.”

“Chuyện này thì có cái gì mà tính chứ, trong khoảng thời gian này không chỉ có rất nhiều nhiệm vụ huấn luyện mà cậu cũng vô cùng bận rộn, hiếm khi có cơ hội đi thả lỏng một chút.” Lôi Vĩnh Minh nói một cách đương nhiên, thật ra cũng chỉ là vì muốn sáng tạo cơ hội cho hai người bọn họ gặp mặt mà thôi.

Quả nhiên Cố Phong im lặng.

Lôi Vĩnh Minh lập tức quyết định: “Cứ như vậy đi.”

Một ngày nhanh chóng trôi qua.

Mới sáng sớm đoàn văn công đã bắt đầu nhộn nhịp.

Dạo gần đây trong quân có biểu diễn thăm hỏi, đoàn văn công phải biểu diễn liên tục.

Hậu trường, các thành viên của đội nhạc khí và đội ca hát đều đang chuẩn bị sẵn sàng để lên khấu.

“Thư Vân, hôm nay mặt mày cô hồng hào tươi đẹp ghê đó!”

Lý Mạn Mạn ngồi ở bên cạnh Trịnh Thư Vân nhìn gương mặt vừa mới trang điểm xong của cô ấy, nhịn không được khen ngợi.

 
Bình Luận (0)
Comment