Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 889

Mao Tuyết Nam vô cùng thành thạo mở túi xách lấy một cây bút máy và một quyển vở ra, vô cùng tiêu sái ký tên của mình lên giấy.

Diệp Ninh nhìn gương mặt cực kỳ đắc ý của cô ta, rõ ràng là đã tự coi mình thành siêu sao ca nhạc lớn rồi.

Mao Tuyết Nam ứng phó người đàn ông kia xong, sau đó cố ý bất đắc dĩ thở dài.

“Nổi tiếng quá cũng phiền lắm, đi đến chỗ nào cũng sẽ bị mấy người mê ca nhạc kia nhận ra.”

Trong đầu Diệp Ninh đột nhiên trồi lên hai chữ “Trang bức”

Vẻ mặt của Giang Húc Đông và Giang Phong Lâm tràn ngập xấu hổ.

“Ha ha, thì ra là chúng tôi có mắt không tròng, không biết thì ra cô Mao lại nổi tiếng đến thế.” Giang Phong Lâm như có ẩn ý gì đó nói.

Nếu Mao Tuyết Nam biết được thân phận địa vị của bọn họ thì chắc chắn sẽ không dám có trạng thái như bây giờ, nhưng mà cố tình cô ta lại không biết gì hết.

“Không có gì, sau này các anh có thể nghe mấy ca khúc của tôi nhiều vào.”

Giang Phong Lâm và Giang Húc Đông liếc nhìn nhau, giáo dưỡng của hai người đều đang làm bọn họ cố gắng chịu đựng, không muốn để ý đến người phụ nữ này nữa.

Bởi vì có Mao Tuyết Nam gia nhập, bầu không khí vốn dĩ đang vô cùng vui vẻ lại biến thành xấu hổ, đến cả đề tài có thể trò chuyện cũng trở nên vô cùng khan hiếm.

Hơn mười phút sau, bữa tiệc đã kết thúc.

Giang Húc Đông và Giang Phong Lâm đứng ở ven đường nhìn theo mấy người Diệp Ninh rời đi.

Trước khi rời đi, Mao Tuyết Nam còn cố ý nói với Diệp Ninh: “Sau này chúng ta sẽ còn gặp mặt.”

Diệp Ninh quyết định im lặng.

“Các cô đi về trước đi, lát nữa tôi sẽ về sau.” Ngô Hàm Nhu nói với Diệp Ninh.

Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân biết cô ta muốn làm gì, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Chờ đến khi đi ra một đoạn xa rồi, cuối cùng Trịnh Thư Vân không nhịn được nữa.

 

“Cái con nhỏ Mao Tuyết Nam kia bị cái gì thế? Hình như cô ta muốn kiếm chuyện với cô đúng không? Sao cô và cô ta quen nhau thế?”

Diệp Ninh mất hồn mất vía nói: “Hôm đó cô uống say, tôi đi đón cô về, vừa lúc cô ta cũng ở hậu trường cho nên tiện thể chào hỏi một tiếng.”

Trịnh Thư Vân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ lại là như thế này.

“Tôi không thích con nhỏ kia, cho dù cô ta thật sự có tài năng, nhưng mà cố ý hạ bệ Diệp Tử thì cũng là người không có nhân phẩm tốt đẹp gì.”

Diệp Ninh cố nhịn cười, cô gái này vẫn cứ luôn bảo vệ bao che cho Diệp Tử như cũ.

“Cũng không biết rốt cuộc Diệp Tử có chuyện gì, tự nhiên lại không lên sân khấu nữa.” Trịnh Thư Vân vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Tuy rằng cô ấy biết Mộng Kiều Nhụy chính là Diệp Tử, hiện tại bọn họ coi như là tình địch, nhưng mà cô ấy thật sự yêu sâu sắc Diệp Tử trên sân khấu.

Diệp Ninh cũng không nói cho cô ấy biết chuyện Mộng Kiều Nhụy bị thương cổ họng.

TBC

Dù sao thì Diệp Tử nhất định phải biến mất.

Trịnh Thư Vân vẫn cứ tiếp tục lải nhải: “Lúc nãy thấy Mao Tuyết Nam khoe khoang như thế, tôi nổi hết cả da gà lên.”

“Tôi cũng không thích cô ta, sau này đừng tiếp xúc nữa là được.” Suy nghĩ của Diệp Ninh rất đơn giản, người cần phải bỏ qua thì cứ bỏ qua, không cần thiết tự rước bực vào mình.

Trịnh Thư Vân lại không nghĩ như thế, sau này cô ấy chắc chắn sẽ đến Hồng Hải rất thường xuyên, vậy chẳng phải là sẽ thường xuyên gặp được Mao Tuyết Nam sao?

Đi được một đoạn đường, Trịnh Thư Vân đột nhiên dừng lại.

Diệp Ninh nhìn theo tầm mắt của cô ấy, đối diện chính là nhà sách.

“Sao nào, cô muốn mua sách hả?”

Trịnh Thư Vân hưng phấn kéo cổ tay của cô: “Đi vào đó xem đi.”

Diệp Ninh dở khóc dở cười, không biết tại sao đầu óc của cô ấy lại thay đổi nhanh như thế.

Dù sao thì một giây trước cô ấy còn đang nói đến Mao Tuyết Nam.

 
Bình Luận (0)
Comment