Trịnh Thư Vân cảm thấy lời này rất chói tai: “Chỉ là chúng tôi chưa từng nghe ca khúc của cô mà thôi, chứ không phải không am hiểu xu thế lưu hành hiện nay. Trước khi cô đến đây, chúng tôi vẫn còn rất thích mỗi một ca khúc của Diệp Tử hát.”
Cô ấy cố ý nhắc đến Diệp Tử, chính là vì muốn làm Mao Tuyết Nam đừng quá kiêu ngạo.
Mao Tuyết Nam lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường, bực bội nói: “Cô đang so sánh tôi với Diệp Tử đó hả?”
“Đúng vậy thì sao nào? Tôi thích Diệp Tử đó!” Trịnh Thư Vân nói năng hùng hồn đầy khí thế.
Mao Tuyết Nam che miệng cười nhạo, giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
Mặt Diệp Ninh dần dần trở nên lạnh nhạt, nhìn thái độ của cô ta thì có vẻ như cô ta rất khinh thường Diệp Tử nhỉ?
Quả nhiên ngay sau đó Mao Tuyết Nam đã khinh thường nói: “Có lẽ ở Hồng Hải Diệp Tử còn có chút độ nổi tiếng, nhưng nói trắng ra thì cũng chỉ là một kẻ vô danh lăn lộn ở phòng ca múa mà thôi. Tôi và cô ta không giống nhau, tôi là ca sĩ được ra mắt ở công ty, không chỉ từng tham gia đủ các loại hình sân khấu biểu diễn mà còn được phát hành băng từ trong hai năm liên tục.”
Lúc nhắc đến những thứ này, trên mặt cô ta tràn ngập vẻ đắc ý.
“Năm ngoái doanh số bán hàng băng từ của tôi còn đột phá con số vạn, đến bây giờ còn chưa từng bị ca sĩ nào phá vỡ kỷ lục nữa đó!”
Những lời này mới là thứ cô ta muốn nói ra nhất, đây chính là giá trị con người của cô ta.
Ngoại trừ Diệp Ninh ra, sắc mặt của tất cả mấy người Trịnh Thư Vân đều thay đổi.
Con số doanh số bán hàng vượt quá vạn thật sự là làm người ta khiếp sợ.
Mặc dù là loại người hoàn toàn không hiểu biết gì như Giang Húc Đông và Giang Phong Lâm thì cũng cảm thấy đây là một con số cực kỳ khả quan.
Hiện tại Mao Tuyết Nam thấy dễ chịu hơn rồi, đây mới là phản ứng mà cô ta mong muốn.
Mặt Diệp Ninh lạnh tanh nói: “Nếu như thế thì tính ra Diệp Tử đúng là thua xa cô Mao.”
Mao Tuyết Nam kiêu ngạo hếch cằm, vốn dĩ sự thật là như thế mà.
Không chỉ là cái cô Diệp Tử cỏn con kia, cho dù là những ca sĩ có chút danh tiếng khác cũng đều không thể so sánh được với cô ta.
Còn mấy người trong đoàn văn công của bọn họ thì chắc là đến cái mép băng từ cũng chưa sờ vào được.
Trịnh Thư Vân nhíu mày, không rõ vì sao Diệp Ninh lại có suy nghĩ như thế?
Cô ấy muốn phản bác, nhưng hơi há miệng rồi lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể chuyển sang đề tài khác.
“Thì ra cô Mao lợi hại như thế sao, vậy sao cô còn đến Hồng Hải ca hát chứ?”
Tâm trạng Mao Tuyết Nam rất tốt, không nghe ra được ý phản phúng trong lời nói của cô ấy: “Đương nhiên là vì điều kiện mà ông chủ Mục đưa ra đủ phong phú, hơn nữa tôi cũng bị sự chân thành của ông chủ Mục thuyết phục.”
Lúc nói đến đây, cô ta còn cố ý nhìn về phía Diệp Ninh.
TBC
Diệp Ninh cảm nhận được ý đồ của cô ta, cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này đang cảm thấy cô và mvh có quan hệ gì với nhau sao?
Cho nên cô ta mới chạy đến đây khoe khoang với cô?
Người có cảm xúc là Trịnh Thư Vân, nhưng mà cô ấy cũng nhanh chóng điều chỉnh lại.
Giống như là vì muốn phối hợp với sự khoe khoang của Mao Tuyết Nam, khách hàng ngồi ở bàn bên cạnh nhận ra cô ta, vừa kích động lại cẩn thận đến bên cạnh cô ta.
“Xin hỏi, cô là Mao Tuyết Nam đúng không?”
Mao Tuyết Nam đã trải qua quá nhiều tình huống tương tự, chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức nhận ra người đến chính là fan ca nhạc của cô ta, lại càng có khí thế hơn.
“Đúng vậy.”
“Là cô Mao thật sao! Tôi rất thích ca khúc của cô, không ngờ lại có thể gặp được cô ở ngoài đời, cô có thể ký tên cho tôi sao?” Dáng vẻ hưng phấn của người đàn ông này làm lòng ham hư vinh của Mao Tuyết Nam được thỏa mãn rất nhiều.
“Đương nhiên là được, nhưng mà anh nói nhỏ thôi, đừng bại lộ thân phận của tôi, tôi chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm với bạn bè.”
Mao Tuyết Nam cười ngọt ngào, khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc nãy.
“Được, tôi yên lặng!” Người đàn ông kia vừa kích động lại sợ hãi trả lời.