Mao Tuyết Nam chủ động đưa ra ý kiến muốn ngồi chung, tất cả mọi người đều không ngờ đến.
Nói là muốn ngồi chung, thật ra là muốn gia nhập với bọn họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên mặt Diệp Ninh, đến cả Trịnh Thư Vân cũng như thế.
Dù sao thì bọn họ đều chẳng quen biết Mao Tuyết Nam, Mao Tuyết Nam làm như thế thì chắc chắn là vì Diệp Ninh rồi.
Ánh mắt Diệp Ninh có hơi sâu, thật ra cũng không rõ Mao Tuyết Nam làm thế là có mục đích gì?
Hoặc là Mao Tuyết Nam đã biết được cô mới là Diệp Tử chân chính?
Mao Tuyết Nam trông có vẻ vô cùng tốt tính mà chờ cô trả lời.
“Đương nhiên là được rồi.” Diệp Ninh do dự một chút, sau đó vẫn đồng ý.
Giang Húc Đông ra hiệu cho người phục vụ lấy thêm ghế và chén đũa đến.
Mao Tuyết Nam tự nhiên hào phóng ngồi xuống, trông chẳng có chút lúng túng gì cả.
“Diệp Ninh, cô giới thiệu cho mọi người làm quen đi.” Giang Húc Đông chủ động nói.
Bọn họ ăn cơm với nhau, nếu như đến cả tên đối phương là gì cũng không biết thì rất mất lễ phép.
Diệp Ninh nói: “Mao Tuyết Nam, cô Mao.”
Mao Tuyết Nam dựng thẳng lỗ tai lên nghe, kết quả Diệp Ninh cũng chỉ giới thiệu họ tên của cô ta một cách đơn giản, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ lại trong tích tắc.
Nhưng mà cô ta vẫn lập tức nhìn về phía mấy người Giang Húc Đông, chờ phản ứng của bọn họ.
Kết quả chính là Giang Húc Đông lễ phép chào hỏi cô ta, sau đó không làm thêm gì nữa.
Trong lòng Mao Tuyết Nam có chút khó chịu, lập tức tự giới thiệu lại bản thân lần nữa: “Tôi là ca sĩ, có lẽ mọi người đã từng nghe qua ca khúc của tôi đó.”
Sau đó cô ta bắt đầu liệt kê ra tên mấy ca khúc.
Cô ta vẫn khá tự tin với mức độ nổi tiếng của bản thân.
Cho nên cô ta cảm thấy tiếp theo đó có lẽ sẽ nhìn thấy bọn họ lộ ra vẻ mặt giật mình, vui vẻ hoặc hưng phấn khi gặp được cô ta ở ngoài đời thật.
TBC
Nhưng kết quả chắc chắn phải làm cô ta thất vọng rồi.
Giang Húc Đông và Giang Phong Lâm vẫn luôn ở nước ngoài trị liệu, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện mấy ca khúc phổ biến được yêu thích. Tuy rằng Ngô Hàm Nhu học âm nhạc, nhưng cô ta cũng không thèm để ý đến mấy ca sĩ trong nước.
Còn Trịnh Thư Vân, cô ấy thì có biết đến tên tuổi của Mao Tuyết Nam đó. Nhưng mà cô ấy luôn không quá hài lòng về chuyện Mao Tuyết Nam thay thế Diệp Tử, cho nên càng sẽ không biểu hiện ra cảm xúc thân thiện gì.
Diệp Ninh thì lại càng miễn bàn, cô sẽ không bao giờ đi nịnh nọt người khác.
Cho nên Mao Tuyết Nam nói xong vài giây mà trên bàn cơm vẫn cứ yên tĩnh, cuối cùng vẫn là Giang Phong Lâm với tính cách hướng ngoại phá tan sự xấu hổ này.
“Thì ra cô Mao là ca sĩ à, chẳng trách lại xinh đẹp đến thế.”
Giang Phong Lâm nghĩ một đằng nói một nẻo. Nếu bàn về xinh đẹp thì cho dù là Diệp Ninh hay là Ngô Hàm Nhu thì đều có thể đè bẹp Mao Tuyết Nam.
Đến cả khí chất của Trịnh Thư Vân cũng hơn xa Mao Tuyết Nam.
Mặt Mao Tuyết Nam xuất hiện vết nứt, ngay từ đầu mục đích của cô ta chính là muốn khoe khoang với Diệp Ninh, nhưng mà mọi việc lại không giống như trong tưởng tượng.
“Các anh chưa từng nghe mấy ca khúc của tôi sao?”
Nếu như cô ta biết điều thì cũng nên kết thúc đề tài này rồi. Nhưng hiển nhiên cô ta không có chỉ số EQ cao đến thế, cho nên vẫn cứ tiếp tục hỏi lại.
Vẻ mặt của mọi người gần như giống y hệt nhau, trên mặt đều biết rõ hai chữ “không có”.
Mao Tuyết Nam không bình tĩnh nỗi nữa: “Đoàn văn công mấy người không chú ý đến sự phát triển của thị trường bên ngoài sao?”
Tối hôm qua đúng là cô ta còn chưa biết được thân phận của Diệp Ninh, nhưng mà hiện tại Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu đều đang mặc đồng phục của đoàn văn công, chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức nhận ra được ngay.
Mao Tuyết Nam vốn dĩ cũng không có địch ý quá lớn với mấy người bọn họ, nhưng mà sau khi biết bọn họ đều là thành viên của đoàn văn công, từ một phương diện nào đó thì cũng coi như là người cùng nghề với cô ta, cho nên đột nhiên muốn nhảy ra so sánh hơn thua.