Ngô Hàm Nhu nhìn thấy bọn họ, lập tức ngẩn người. Chờ đến khi phản ứng lại, gần như phải miễn cưỡng lắm mới cố chống đỡ được.
“Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân, để tôi giới thiệu cho hai cô. Đây chính là anh họ của Tôi, Giang Phong Lâm.”
Giang Húc Đông giới thiệu xong, Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân chào hỏi với Giang Phong Lâm.
Ánh mắt của Giang Phong Lâm lập tức dừng lại trên người Diệp Ninh, có chút kinh ngạc bất ngờ.
Trước kia anh ta đều chỉ đứng từ xa nhìn cô, chưa từng quan sát cẩn thận.
Nhất là năm ngoái khi anh ta nhìn thấy cô thì cô vẫn còn mập ú, thật sự không ngờ rằng sau khi cô gầy đi sẽ trở nên xinh đẹp như thế.
Cũng chẳng trách cái thằng em họ luôn không thích gần con gái của anh ta luôn canh cánh trong lòng như thế.
“Có thể làm quen với hai cô gái xinh đẹp như thế, đây là vinh hạnh của tôi.”
Sau khi nói xong mới nhìn về phía Ngô Hàm Nhu ở bên cạnh.
“Sao nhóc con em cũng ở chỗ này thế?”
Hiển nhiên Giang Phong Lâm cũng không biết Ngô Hàm Nhu đang làm việc ở đoàn văn công.
“Anh họ.” Ngô Hàm Nhu lễ phép chào hỏi với anh ta.
TBC
Giang Húc Đông giải thích đơn giản giúp cô ta.
Giang Phong Lâm nghe nói Ngô Hàm Nhu là đồng nghiệp với Diệp Ninh, lập tức lộ ra vẻ mặt tò mò nghiên cứu.
Giang Húc Đông mời mọi người ngồi xuống, bởi vì anh ấy không biết Ngô Hàm Nhu cũng đến cho nên chỉ có thể bảo nhân viên phục vụ bưng thêm một bộ chén đũa mới lên.
Ngô Hàm Nhu bực bội khó chịu, có lẽ Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân cũng không biết rõ ý nghĩa của bữa cơm này, nhưng cô ta thì lại hiểu.
Anh trai dẫn anh họ đến đây gặp mặt Diệp Ninh, rõ ràng là đã nhận định Diệp Ninh rồi, muốn để người trong nhà gặp mặt một lần.
Cô ta biết sẽ có một ngày như thế, nhưng không ngờ sẽ nhanh đến thế. Rõ ràng cô ta nên cười, nhưng vì sao nước mắt cứ liên tục muốn trào ra vậy chứ?
“Bình thường em họ của tôi cũng không thích tiếp xúc với người khác, hiện tại có thêm hai người bạn là hai cô, sau này phải phiền hai cô chăm sóc cho em ấy nhiều hơn rồi.” Tuy rằng Giang Phong Lâm cảm thấy Diệp Ninh không phải người thích hợp với Giang Húc Đông, nhưng Giang Húc Đông thích như thế, anh ta đương nhiên cũng phải ủng hộ, cho nên hiện tại lại nói ra một câu hai ý như thế này.
Diệp Ninh thật lòng xem Giang Húc Đông là bạn: “Sau này cũng phiền anh Giang chăm sóc tôi nhiều hơn.”
Trịnh Thư Vân lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy, phải là anh Giang chăm sóc cho chúng tôi nhiều hơn mới đúng.”
Giang Húc Đông mỉm cười vui vẻ nói: “Lấy trà thay rượu, cạn ly vì sự quen biết và tình bạn của chúng ta.”
Anh ấy biết chiều nay bọn họ còn phải làm việc, cho nên cũng không gọi rượu gì cả.
Tất cả mọi người đều giơ ly lên, leng keng leng keng chạm vào nhau.
Giang Phong Lâm là một người cực kỳ hài hước, có anh ta làm sinh động, bầu không khí trên bàn cơm có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng.
Mãi đến khi một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Ninh, làm cô trực tiếp thu hồi nụ cười, nhướng mày.
Huyện thành thật sự quá nhỏ, đi đến đâu cũng đều gặp được người mà cô không muốn gặp.
“Thật đúng là không ngờ lại trùng hợp như thế, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Người mở miệng đầu tiên không phải là Diệp Ninh, mà là Mao Tuyết Nam đi ra ngoài ăn cơm một mình.
Cô ta vừa nhìn thấy Diệp Ninh, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Trịnh Thư Vân đột nhiên mở to mắt, cũng không ngờ rằng sẽ gặp được cô ta ở nơi này.
Hơn nữa còn nhìn thấy cô ta chủ động chào hỏi với Diệp Ninh, hoàn toàn không biết vì sao hai người bọn họ lại quen biết nhau.
“Diệp Ninh, cô quen cô Mao hả?”
Hiện tại đang ở trước mặt Giang Húc Đông và Giang Phong Lâm, Diệp Ninh cũng không thể giải thích quá nhiều. Cô từ trên ghế đứng lên, chào hỏi với Mao Tuyết Nam.
“Đúng là trùng hợp thật.”
“Đúng vậy. Nhưng mà chỉ có một mình tôi mà thôi, các cô có để ý cho tôi ngồi chung bàn không?”