“Rốt cuộc bọn họ bị làm sao thế?” Trịnh Thư Vân còn sốt ruột hơn cả đương sự là Diệp Ninh.
Ngô Hàm Nhu thì khá hài lòng với tình huống lúc nãy.
“Bọn họ vốn dĩ không thích hợp, Diệp Ninh làm thế là đúng.”
Trịnh Thư Vân bực bội nhìn về phía cô ta, trước kia hình như cô ta cũng đã nói như thế, nhưng hiện tại cô ta mới hiểu được ý của cô ta.
“Cô cho rằng Diệp Ninh không chấp nhận Cố Phong thì sẽ yêu đương với anh của cô à?”
Ngô Hàm Nhu đã không kiêng dè đề tài này nữa: “Ít nhất tôi không hi vọng cô ấy sẽ dính líu gì đến người đàn ông khác.”
Trịnh Thư Vân cảm thấy cô ta thật sự quá giả tạo, rõ ràng cô ta cũng thích Giang Húc Đông, lại còn ra vẻ làm em gái tốt, muốn mai mối cho Diệp Ninh và Giang Húc Đông.
“Cố Phong cũng không phải người đàn ông khác gì cả, lúc trước người ta là hai vợ chồng hợp pháp.”
Ngô Hàm Nhu trợn trắng mắt: “Cô cũng đã nói là lúc trước rồi, hiện tại bọn họ chẳng có liên quan gì đến nhau cả. Hơn nữa cô không nhìn thấy thái độ lúc nãy của Diệp Ninh sao? Cô ấy không hề muốn để ý đến người kia.”
Trịnh Thư Vân tức giận muốn chết: “Tôi lại có suy nghĩ hoàn toàn khác với cô, bọn họ như thế mới có vẻ là càng có vấn đề đó!”
Ngô Hàm Nhu cảm thấy cô ấy đang kiếm chuyện.
TBC
Trịnh Thư Vân tiếp tục nói: “Hai người đã từng chung sống với nhau mà chia tay, chỉ khi không có tình cảm, không quan tâm nhau thì mới có thể hòa bình ở chung được. Nếu như hai người có tình cảm, chia tay chắc chắn sẽ coi nhau như kẻ thù, hoặc là thành hai người xa lạ, sao còn có thể làm bạn với nhau được chứ? Trạng thái lúc nãy của Diệp Ninh và Cố Phong chính là như thế!”
Cô ấy càng phân tích càng cảm thấy có đạo lý, sau đó đến cả chính cô ấy cũng bị thuyết phục, còn không quên châm chọc Ngô Hàm Nhu: “Nhìn cô thế này, chắc là còn chưa từng yêu ai bao giờ đúng không?”
Ngô Hàm Nhu hơi thay đổi sắc mặt, lại không có cách nào phản bác được.
Tâm trạng bực bội của Trịnh Thư Vân lập tức tốt hơn rất nhiều, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ thấy Diệp Ninh có thái độ gượng gạo mất tự nhiên như thế với ai, cho nên chắc chắn là đã thật sự thích Cố Phong rồi.
“Diệp Ninh, đợi tôi với!”
Cô ấy chạy chậm đuổi theo.
Hiện tại đến lượt Ngô Hàm Nhu cảm thấy bực bội.
Lúc này thì Cố Phong đã lên xe quay về doanh bộ.
Bầu không khí trong xe cực kỳ áp lực.
Lôi Vĩnh Minh lái xe thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Cố Phong nhìn thẳng về phía trước, nhưng cũng biết anh ta muốn hỏi cái gì.
“Tôi và em ấy... không có khả năng.”
Nói đến bốn chữ cuối cùng, giọng nói lại càng thêm áp lực nặng nề đến cùng cực.
Lôi Vĩnh Minh trực tiếp đạp phanh xe, thậm chí không rảnh đi để ý đến mấy chiếc xe phía sau.
Anh ta biết rõ tình cảm Cố Phong dành cho Diệp Ninh, cũng biết Cố Phong chắc chắn sẽ không dễ dàng nói ra những lời này.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chiếc xe phía sau liên tục ấn kèn, Lôi Vĩnh Minh hỏi xong, đành phải khởi động xe lần nữa, tấp xe vào lề đường.
Toàn thân Cố Phong vô cùng âm u như người chết.
“Không xảy ra chuyện gì cả, là tôi không xứng với em ấy.”
Trước kia anh ấy từng có cơ hội, nhưng lại không biết trân trọng.
Nhưng cơ hội sẽ không dừng lại cho anh mãi.
Lôi Vĩnh Minh nhíu chặt mày, anh ta biết đây chỉ là một cái cớ của Cố Phong mà thôi.
Tuy rằng hiện tại Diệp Ninh rất ưu tú, nhưng Cố Phong cũng chẳng kém cạnh gì.
Tuổi còn trẻ đã lên đến vị trí doanh trưởng, tương lại không thể nào dự đoán được.
“Tôi còn có thể làm cái gì giúp hai người không?”
Cố Phong lắc đầu, sau này anh sẽ tập trung toàn bộ đầu óc và sức lực vào bộ đội, có lẽ một ngày nào đó có thể thật sự buông bỏ.
Lôi Vĩnh Minh thở dài thườn thượt, biết nói cái gì cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
“Đừng nản chí, sau này cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”
Ba người Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân, Ngô Hàm Nhu cùng nhau đi vào tiệm cơm đã hẹn trước với Giang Húc Đông.
Quả nhiên ngoại trừ Giang Húc Đông ra, còn có một người đàn ông khác.