Diệp Ninh không có tâm trạng ăn uống, đang định mở miệng, nhưng Trịnh Thư Vân đã giành trước mở miệng trêu chọc nói: “Anh Giang, sao anh không xem cho hết biểu diễn mà đã đến đây rồi?”
Hiện tại Ngô Hàm Nhu đang ở trên sân khấu ca hát đó.
Giang Húc Đông hoàn toàn không hiểu ý của Trịnh Thư Vân, anh ấy chỉ muốn gặp Diệp Ninh mà thôi.
“Ngồi lâu quá, hai chân cũng cần phải hoạt động một chút.”
Lời giải thích này cũng coi như hợp lý, đồng thời cũng làm Diệp Ninh chú ý đến.
“Anh Giang, chân của anh còn ổn không?”
Giang Húc Đông cười nói: “Hiện tại thì không sao. Buổi trưa nay chúng ta đi ăn cơm chung với nhau đi, tôi giới thiệu một người bạn cho cô làm quen.”
Diệp Ninh khó hiểu hỏi: “Ai thế?”
“Chờ cô đi sẽ biết.”
Lý do Giang Húc Đông đưa ra rất hợp lý, Diệp Ninh vốn dĩ đã định từ chối, hiện tại đành phải đồng ý.
Trịnh Thư Vân nhích lại gần nói: “Tôi cũng đi nữa!”
Dù sao cô ấy cũng muốn đi ra ngoài ăn cơm, huống chi cô ấy cũng không yên tâm để cho hai người bọn họ ở riêng với nhau.
Giang Húc Đông đồng ý vô cùng dứt khoát.
Hẹn trước thời gian với Diệp Ninh xong, Giang Húc Đông không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Hậu trường lập tức ồn ào như cái chợ, mấy người Lý Mạn Mạn tò mò hỏi thăm thân phận của Giang Húc Đông và mối quan hệ giữa anh ấy và Diệp Ninh.
Cho nên khi Ngô Hàm Nhu quay về hậu trường, lập tức nghe được chuyện Giang Húc Đông mời Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân trưa nay đi ăn cơm.
Cô ta lạnh mặt đi đến bên cạnh Diệp Ninh nói: “Tôi cũng đi nữa.”
“Được thôi.” Diệp Ninh cũng đồng ý vô cùng dứt khoát.
Trịnh Thư Vân đương nhiên là sẽ mỉa mai nói móc vài câu: “Cho nên thật ra tình cảm anh em của ai đó cũng chẳng thân thiết bao nhiêu.”
Gương mặt Ngô Hàm Nhu căng chặt, tức giận trừng mắt liếc nhìn cô ấy.
Những người khác lại không hiểu Trịnh Thư Vân có ý gì.
Đến gần giữa trưa, biểu diễn kết thúc.
Cố Phong đi theo mọi người cùng đi ra thính phòng.
Lôi Vĩnh Minh hạ giọng nói: “Dù sao cũng đã đến rồi, cậu không đi chào hỏi với Diệp Ninh một tiếng sao?”
TBC
Tuy rằng Cố Phong không chịu nói gì hết, nhưng mà hôm nay anh lại đây còn không phải là vì muốn gặp người ta sao.
“Đi về đi.”
Câu trả lời của Cố Phong làm Lôi Vĩnh Minh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đồng thời cũng ý thức được hình như tình hình còn nghiêm trọng hơn những gì anh ta đã tưởng tượng nữa.
Anh ta cũng không dám tiếp tục khuyên nhủ, đuổi kịp bước chân của Cố Phong.
Nhưng mà hai người còn chưa đi được bao xa, lập tức nhìn thấy Diệp Ninh từ trong hậu trường đi ra.
Có duyên phận như thế, đến cả Lôi Vĩnh Minh cũng không nhịn được thầm cảm thán trong lòng.
Cho nên cho dù là bọn họ không muốn gặp, cũng phải xem xem ông trời có đồng ý hay không.
Cố Phong khựng lại tại chỗ, gương mặt lạnh nhạt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, làm người ta không thể nào đoán được hiện tại rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.
Diệp Ninh dừng chân lại, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu đều đang đi theo bên cạnh cô, đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa hai người bọn họ.
“Nếu đã trùng hợp gặp được vậy chúng ta cũng đi qua đó chào hỏi với doanh trưởng Cố một tiếng đi ha?” Trịnh Thư Vân thử nói.
Diệp Ninh chỉ im lặng, không đồng ý cũng không từ chối.
Ngay lúc Trịnh Thư Vân muốn phá vỡ sự xấu hổ này thì Cố Phong đột nhiên thu hồi tầm mắt, bước nhanh rời đi, không thèm quay đầu lại.
Trịnh Thư Vân kinh ngạc cứng đờ, giây tiếp theo lập tức quan sát phản ứng của Diệp Ninh.
Sắc mặt của Diệp Ninh cũng không được đẹp cho lắm, nhưng mà cô vẫn không nói gì.
Trịnh Thư Vân không thể nào giải thích được tình huống hiện tại, không phải Cố Phong muốn theo đuổi Diệp Ninh lại lần nữa sao? Vì sao lại có thái độ lạnh nhạt như thế?
Hơn nữa thái độ của Diệp Ninh với Cố Phong cũng khác với trước kia, cho dù là trong khoảng thời gian bọn họ vừa mới ly hôn, khi cô nhìn thấy Cố Phong thì vẫn sẽ đối xử như bình thường.
Chờ Cố Phong đi xa, Diệp Ninh cũng đi thẳng ra cửa cổng chính đoàn văn công, giống như lúc nãy chưa từng xảy ra chuyện gì hết...