Biểu hiện của Ngô Hàm Nhu đương nhiên là vô cùng xuất sắc.
Không ít quan quân trẻ tuổi bên dưới thính phòng đều bắt đầu chú ý đến cô ta, hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt thưởng thức.
Diệp Ninh cũng cảm thấy biểu hiện ngày hôm nay của Ngô Hàm Nhu không quá giống với những lúc khác.
Chẳng lẽ có cái gì khiến cô ta để ý sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Ninh theo bản năng để ý đến từng cử động nhỏ của Ngô Hàm Nhu. Sau đó cô vô cùng dễ dàng theo tầm mắt của cô ta mà nhìn thấy được Giang Húc Đông đang ngồi trong một góc.
Ánh mắt của cô và Giang Húc Đông chạm nhau giữa không trung.
Thì ra là thế này.
Diệp Ninh lập tức hiểu được nguyên nhân khiến Ngô Hàm Nhu khác thường như thế.
Bốn mắt của hai người chạm nhau, Diệp Ninh hơi mỉm cười, coi như chào hỏi.
Giang Húc Đông cực kỳ vui vẻ.
Ngay lúc Diệp Ninh đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt thì lại vô tình nhìn thoáng qua một bóng dáng quen thuộc đang ở nơi khác trong thính phòng.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, tiếng đàn dương cầm của cô thoáng khựng lại trong tích tắc.
Nhưng mà cô lập tức hoàn hồn lại, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
Tốc độ của cô rất nhanh, cho nên trong thính phòng cũng không có phản ứng đặc biệt gì, nhưng Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đứng ở trong hậu trường thì đều hơi sửng sốt.
“Lúc nãy Diệp Ninh phạm lỗi đúng không?”
Lý Kiến Hoa có chút kinh ngạc.
Anh ấy làm việc với Diệp Ninh lâu như thế rồi, đây là lần đầu tiên thấy cô phạm sai lầm trên sân khấu đố.
Từ Minh Vũ cũng khó hiểu gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc nãy bọn họ còn đang nói trạng thái ngày hôm nay của mọi người đều khá tốt, đặc biệt nhất là Ngô Hàm Nhu, không ngờ Diệp Ninh sẽ đột nhiên mắc lỗi.
Tuy rằng thỉnh thoảng phạm lỗi cũng rất bình thường, nhưng vẫn cảm thấy khá lạ.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Ninh không thể nào bình tĩnh được, lại dùng khóe mắt liếc nhìn về phía Cố Phong, hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ xuất hiện trong thính phòng.
Lúc trước cô đã nói tuyệt tình như thế, còn tưởng rằng sẽ làm anh đau lòng, sẽ không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.
Nhưng mà mới mấy ngày không gặp, nhưng mặt mày anh có vẻ còn mỏi mệt hơn lúc trước nữa.
Đầu óc Diệp Ninh suy nghĩ lung tung, biểu diễn nhanh chóng kết thúc.
Thính phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Cố Phong cũng vỗ tay cùng với mọi người.
Diệp Ninh và các thành viên của đội ca hát đi xuống sân khấu.
Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ hoàn toàn không để bụng đến chuyện cô phạm lỗi lúc này, chỉ bảo bọn họ đi nghỉ ngơi.
Tiếp theo còn có một tiết mục đơn ca của Ngô Hàm Nhu và biểu diễn của bộ phận diễn kịch.
Đầu óc Diệp Ninh không được tập trung cho lắm, đến cả Trịnh Thư Vân cũng đã nhận ra sự khác thường của cô.
“Cô bị làm sao thế? Như bị mất hồn vậy.”
Diệp Ninh phủ nhận ngay: “Không có.”
Trịnh Thư Vân thấy cô như thế, thử hỏi: “Lúc nãy tôi thấy doanh trưởng Cố cũng đến, chờ biểu diễn xong, trưa nay chúng ta ăn cơm cùng nhau đi, được không?”
Cô ấy ăn cơm trong nhà ăn đến phát ngán rồi.
Diệp Ninh không chút suy nghĩ nói ngay: “Không cần. Dạo gần đây anh ấy rất bận.”
Hiện tại không gặp mặt thì tốt hơn, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Trịnh Thư Vân nhướng mày, cô ấy đã nhận ra thái độ của Diệp Ninh đối với Cố Phong rất khác thường.
Cô ấy đang định tiếp tục khuyên nhủ thì Giang Húc Đông đã đi vào hậu trường.
Anh ấy vừa xuất hiện lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Nơi này có người quen biết anh ấy, có người không quen.
Nhưng mà dáng người cao lớn, gương mặt đẹp trai và khí chất đặc biệt của anh ấy đều làm cho người ta không thể nào rời mắt được.
Chỉ có điều anh ấy đi đứng lại phải dùng nạng, nhưng càng là như thế thì lại càng tăng thêm cảm giác thần bí cho anh ấy.
“Diệp Ninh, trưa nay cô có rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?”
TBC
Giang Húc Đông không thèm để ý đến ánh mắt nhiều chuyện ở xung quanh, chân thành mời Diệp Ninh.