Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 899

Những lời này của Mao Tuyết Nam chẳng khác nào một lưỡi đao sắc bén đ.â.m vào trái tim của Trịnh Thư Vân.

Trịnh Thư Vân lập tức cảm giác đau đớn và nghẹt thở không nói nên lời.

Đáng sợ nhất chính là lý trí của cô ấy lại không hề nghi ngờ gì về điều này.

Bởi vì cô ấy biết rất rõ thái độ của Mục Văn Hạo đối với phụ nữ, huống chi Mộng Kiều Nhụy còn là vị hôn thê của anh ta, cho dù bọn họ thật sự làm cái gì cũng đều bình thường thôi.

Mao Tuyết Nam nhìn gương mặt dần tái nhợt và cánh môi dần run rẩy của cô ấy, biết suy đoán của mình là không sai.

Thật sự quá thú vị!

“Tôi phải lên sân khấu biểu diễn rồi, không nói chuyện với cô Trịnh nữa.”

Cô ta tạo sóng to gió lớn xong, xoắn m.ô.n.g đi ngang qua Trịnh Thư Vân đang mất hồn mất vía.

Lúc này chị Dung cũng đã quay về: “Cô Trịnh, ông chủ mời cô đến.”

Trịnh Thư Vân rũ đầu xuống, không nghe được chị ta nói cái gì.

Chị Dung cảm thấy trạng thái của cô ấy không được ổn lắm, lặp lại lần nữa: “Cô Trịnh, ông chủ mời cô đến.”

Cuối cùng Trịnh Thư Vân cũng hoàn hồn, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Cô có sao không?” Chị Dung nhanh chóng hỏi.

Trịnh Thư Vân cứng đờ lắc đầu, ra hiệu cho chị ta đi trước dẫn đường.

Không bao lâu sau, cô ấy đã đứng trước cửa phòng của Mục Văn Hạo, trước khi đi vào còn hỏi: “Cô Mộng ở bên trong sao?”

Chị Dung cho một câu trả lời khẳng định: “Có.”

TBC

Trịnh Thư Vân đột nhiên lùi bước, cô ấy mới phát hiện ra mình còn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng mà hiện tại không phải cô ấy muốn làm gì thì làm, chị Dung đã mở cửa ra giúp cô ấy.

Đầu óc Trịnh Thư Vân trống rỗng, chờ phản ứng lại đây, Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy đã gần ngay trước mặt.

Mục Văn Hạo ngồi trên ghế sofa vẫn cứ lộ ra dáng vẻ lười biếng như bình thường, đang hút xì gà.

 

Mộng Kiều Nhụy ngồi ở bên cạnh anh ta, nhìn thấy cô ấy thì nhiệt tình đứng lên.

“Cô Trịnh, cô đến đúng lúc lắm.”

Mộng Kiều Nhụy lộ ra thái độ thân thiện, làm Trịnh Thư Vân ý thức được lúc nãy bọn họ cũng không phát sinh chuyện giống như Mao Tuyết Nam nói, nhưng cũng làm cho cô ấy cảm thấy cực kỳ áy náy không nói nên lời.

Rõ ràng cô ấy đến đây là vì muốn gặp Mục Văn Hạo, nhưng mà lại không dám liếc nhìn người đàn ông này thêm lần nào, sợ bị Mộng Kiều Nhụy đoán ra được suy nghĩ của mình.

Mục Văn Hạo thấy cô ấy đến cũng không có cảm xúc đặc biệt gì, thậm chí đến cả dáng ngồi cũng không hề thay đổi.

Trịnh Thư Vân được Mộng Kiều Nhụy mời ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đĩa trái cây xinh đẹp và bình rượu có giá cả xa xỉ trên bàn.

“Cô Mộng, cô nói tôi đến đúng lúc là có ý gì?”

Cô ấy cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại, chủ động phá vỡ bầu không khí cứng đờ và xấu hổ này.

Mộng Kiều Nhụy cười nói: “Tôi và Văn Hạo đang chuẩn bị nghe ca hát.”

Trịnh Thư Vân đầu tiên là để ý đến cách xưng hô của Mộng Kiều Nhụy đối với Mục Văn Hạo, thân thiết đến mức làm trái tim cô ấy đau đớn run rẩy.

Hôm nay cô ấy thật sự không nên đến đây.

Mộng Kiều Nhụy ý thức được vẻ mặt của cô ấy không đúng lắm, quan tâm hỏi: “Cô Trịnh đến tìm Văn Hạo là có chuyện gì sao?”

Trịnh Thư Vân đảo mắt, ánh mắt nhìn về phía Mục Văn Hạo, cô ấy đến đây để gặp anh ta, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có cục diện như hiện tại, hoàn toàn không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.

Cho nên cô ấy nhìn về phía Mục Văn Hạo, hi vọng Mục Văn Hạo có thể giúp đỡ cô ấy.

Anh ta... sẽ giúp cô ấy nhỉ?

Nhưng mà Mục Văn Hạo hoàn toàn không có ý định muốn mở miệng, mà không biết mò đâu ra một hộp băng từ, nghiêm túc lại tập trung sờ soạng.

Trịnh Thư Vân bị bỏ qua một bên, chỉ có thể tiếp tục đối mặt với câu hỏi của Mộng Kiều Nhụy.

“Tôi... thật ra cũng...”

“Có phải cô cũng biết, cho nên mới đi đến đây không?”

Ngay lúc cô ấy ấp úng không biết nên viện cớ gì thì Mộng Kiều Nhụy lại đã chủ động nói.

Trịnh Thư Vân không hiểu ý của cô ta lắm.

 
Bình Luận (0)
Comment