Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 901

“Cô Trịnh?”

Mộng Kiều Nhụy gọi tên Trịnh Thư Vân ba lần, cuối cùng cô ấy cũng hoàn hồn lại.

Lúc cô ấy ngước mắt lên, Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy nước mắt quanh quẩn trong hốc mắt đỏ bừng của cô ấy.

Không hổ là bạn thân nhất của Diệp Ninh, không ngờ lại kích động đến phát khóc.

“Cô Trịnh, có phải cô cũng cảm thấy mấy ca khúc này rất hay không?”

Trịnh Thư Vân cố gắng chịu đựng, cứng đờ gật đầu nói: “Thu âm lúc nào thế? Chuẩn bị bán ra bên ngoài sao?”

Giọng nói của cô ấy có chút run rẩy, cực kỳ hâm mộ Mộng Kiều Nhụy.

Quả nhiên Mộng Kiều Nhụy gật đầu, dứt khoát nói: “Ngày mai sẽ chính thức phát hành. Hộp băng từ này là do bạn của Văn Hạo cố ý gửi đến, cho nên có lẽ chúng ta chính là người đầu tiên nghe được ca khúc mới.”

“Đây là vinh hạnh của tôi.” Trịnh Thư Vân vẫn không cảm thấy có gì khác thường, rưng rưng nước mắt nhìn về phía Mục Văn Hạo: “Chắc ông chủ Mục cũng vui lắm nhỉ?”

Mục Văn Hạo thật sự rất vui vẻ: “Tôi chuẩn bị tổ chức tiệc chúc mừng ở Hồng Hảo, cô và cô ấy cùng nhau đến đây đi.”

Lúc trước anh ta cũng từng đề nghị, nhưng mà Diệp Ninh lại dứt khoát từ chối.

Nhưng nếu như là Trịnh Thư Vân mời thì chắc chắn sẽ được.

TBC

“Tôi và cô ấy?” Trịnh Thư Vân ngơ ngác, không hiểu “cô ấy” là đang chỉ ai.

Mục Văn Hạo gật đầu một cách đương nhiên nói: “Đúng vậy. Tôi muốn tặng cho cô ấy một bất ngờ, cô là bạn thân nhất của cô ấy, chuyện vui lớn thế này, chắc cô cũng muốn chúc mừng cô ấy mà đúng không?”

Đối với anh ta mà nói, thuyết phục Trịnh Thư Vân cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Trịnh Thư Vân vẫn không hiểu: “Anh nói vậy là có ý gì? Em là bạn của ai chứ?”

Không phải Mộng Kiều Nhụy đang ở chỗ này sao?

Vẻ mặt của Mục Văn Hạo hơi cứng lại: “Cô đang giả ngu với tôi sao?”

Trịnh Thư Vân muốn giải thích, nhưng cô ấy thật sự không biết anh ta đang nói cái gì.

 

Mộng Kiều Nhụy đã nhận ra sự khác thường của cô ấy: “Không phải cô vừa mới nghe xong các ca khúc mới của Diệp Ninh sao?”

Đầu óc Trịnh Thư Vân “ong” lên, lập tức không thể tự hỏi được nữa.

“Cô nói người hát lúc này là... Diệp Ninh?!!”

Mộng Kiều Nhụy vô cùng nghiêm túc gật đầu, nếu không thì còn là ai nữa?

Đừng có nói là đến cả giọng của Diệp Ninh mà cô ấy cũng không nhận ra đó nha?

Trịnh Thư Vân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Đó không, không phải là cô hát sao?”

Mộng Kiều Nhụy và Mục Văn Hạo liếc nhìn nhau, lập tức hiểu rõ.

Trong nhận tri của Trịnh Thư Vân, Mộng Kiều Nhụy chính là Diệp Tử, mà cô ấy cũng thường xuyên đến nghe Diệp Tử ca hát, cho nên nói là Diệp Tử ca hát cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà Diệp Ninh sẽ không sử dụng nghệ danh Diệp Tử nữa.

Mộng Kiều Nhụy cười nói: “Cô nghe nhầm rồi, là Diệp Ninh. Dạo gần đây cổ họng của tôi xuất hiện một ít vấn đề, không thể ca hát được nữa, không phải cô cũng đã sớm biết tôi không thể lên sân khấu ca hát nữa rồi sao?”

Trịnh Thư Vân nghe cô ta giải thích, có chút rối loạn.

Cẩn thận ngẫm lại, đúng là giọng hát của Diệp Ninh và Diệp Tử cực kỳ giống nhau. Nếu nói những ca khúc kia do Diệp Ninh hát thì cũng có khả năng, hơn nữa Mục Văn Hạo và Mộng Kiều Nhụy sẽ dùng loại chuyện này để lừa gạt cô ấy.

“Em thật sự không biết, thì ra là hiểu lầm.”

Cảm xúc ghen tuông và khổ sở trong lòng giảm đi rất nhiều, lại nghĩ lại xem rốt cuộc Diệp Ninh đã đi thu băng từ vào lúc nào.

Vì sao không nói cho cô ấy biết, làm hiện tại cô ấy bị mất mặt.

Nhưng mà mấy chuyện này không quan trọng, Mục Văn Hạo để ý đến Diệp Ninh sẽ làm cô ấy dễ chấp nhận hơn việc anh ta để ý Mộng Kiều Nhụy.

“Tôi còn tưởng rằng cô biết được Văn Hạo có được ca khúc mới của Diệp Ninh trước, cho nên mới đến đây nữa.”

Lời nói của Mộng Kiều Nhụy làm mặt Trịnh Thư Vân đỏ lên, sợ cô ta sẽ tiếp tục hỏi, Trịnh Thư Vân lập tức chuyển sang đề tài khác.

“Diệp Ninh thu âm ca khúc mới lúc nào vậy?”

Mục Văn Hạo vô cùng đắc ý trả lời: “Tháng trước cô ấy đi kinh thành là để làm chuyện này đó.”

 
Bình Luận (0)
Comment