Trịnh Thư Vân bừng tỉnh hiểu ra, nhớ lại mấy ngày trước khi Diệp Ninh rời đi, hai người bọn họ lại đang cãi nhau vì chuyện của Mục Văn Hạo, cô ấy luôn cố ý không thèm đi để ý Diệp Ninh.
Chỉ sợ cũng là vì nguyên nhân này cho nên Diệp Ninh mới không có cơ hội nói cho cô ấy biết.
“Diệp Ninh thật sự quá lợi hại!”
Sau khi suy nghĩ lại bình thường, cô ấy bắt đầu mừng thay cho Diệp Ninh.
Những lời này cũng lấy lòng Mục Văn Hạo, làm Mục Văn Hạo mỉm cười.
“Cho nên ngày mai cô dẫn cô ấy đến Hồng Hải đi.”
Trịnh Thư Vân đã hiểu được ý đồ của Mục Văn Hạo, theo bản năng nhìn về phía Mộng Kiều Nhụy.
Vốn dĩ cô ấy cho rằng Mộng Kiều Nhụy chắc chắn sẽ bực bội hoặc ghen tị, nhưng mà cô ấy lại không nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào kể trên trên mặt của cô ta.
Thân là vị hôn thê, lại không để ý đến chuyện vị hôn phu đi lấy lòng một người phụ nữ khác sao?
“Ngày mai trong đoàn của tụi em rất bận rộn, hay là để sau này lại tính đi được không?”
Cô ấy biết rõ Diệp Ninh sẽ không muốn đến đây, tuy rằng cô ấy rất thích Mục Văn Hạo, nhưng cũng rất quan tâm đến bạn thân.
Mục Văn Hạo cũng không quá hài lòng với câu trả lời này, lạnh lùng uy hiếp: “Nếu cô không dẫn cô ấy đến, vậy tôi sẽ đích thân đến đoàn văn công mời cô ấy.”
Trịnh Thư Vân nhíu mày, nhưng vẫn không đồng ý.
Mộng Kiều Nhụy ở bên cạnh thấy bầu không khí không đúng lắm, vội vàng đứng ra khuyên nhủ.
“Văn Hạo không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn chúc mừng cho Diệp Ninh thôi. Huống chi còn có cô làm bạn thân đi cùng, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui.”
Trịnh Thư Vân là một cô gái rất thông minh, cô ấy đương nhiên biết Mộng Kiều Nhụy đang cho cô ấy một cơ hội để lùi bước. Dựa theo tính cách của Mục Văn Hạo, cho dù cô ấy không đồng ý thì anh ta chắc chắn cũng sẽ dùng mọi cách để gọi Diệp Ninh đến Hồng hải.
“Được rồi, em sẽ thử. Nhưng mà nếu Diệp Ninh vẫn cứ kiên quyết không muốn đến thì em cũng sẽ không ép buộc cô ấy.”
Đây là điểm giới hạn cuối cùng của cô ấy.
Mộng Kiều Nhụy âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo đã bình tĩnh trở lại, vô cùng khẳng định nói: “Cô ấy sẽ đồng ý.”
Trịnh Thư Vân mím chặt khóe môi, cảm thấy có lẽ cô ấy đã đánh giá quá thấp sự chấp nhất của Mục Văn Hạo đối với Diệp Ninh.
Nhưng mà Mục Văn Hạo càng như thế thì cô ấy lại càng không muốn bỏ cuộc.
Cho dù là vì làm Diệp Ninh an bình thì cô ấy cũng phải cố gắng làm Mục Văn Hạo yêu mình.
“Cô Mộng, cô có thể phát băng từ lại thêm lần nữa không, lúc nãy tôi còn chưa nghe rõ lắm.”
Lúc nãy cô ấy hoàn toàn không nghe rõ mấy ca khúc kia, hơn nữa cô ấy cũng muốn tranh thủ ở lại nơi này thêm một chút, cho dù Mộng Kiều Nhụy cũng đang ở đây.
Nếu là chuyện khác thì có lẽ Mộng Kiều Nhụy còn sẽ trưng cầu ý kiến của Mục Văn Hạo, nhưng mà chuyện này thì cô ta không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng đi về phía máy radio ở bên kia.
TBC
Trịnh Thư Vân hơi thả lỏng lại, dùng khóe mắt quan sát Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo cũng đột nhiên quay đầu nhìn cô ấy, lập tức làm tim cô ấy đập hẫng đi một nhịp.
Ngay lúc Trịnh Thư Vân đang suy nghĩ xem nên nói gì với anh ta thì Mục Văn Hạo đã hỏi: “Nói cho tôi, bình thường cô ấy thích và không thích cái gì.”
Nếu muốn tạo bất ngờ cho cô thì đương nhiên phải biết rõ sở thích của cô rồi.
“Không biết.” Trịnh Thư Vân trả lời khá dứt khoát.
Cho nên làm cho Mộng Kiều Nhụy vừa mới quay về phải thay đổi cái nhìn về cô ấy.
Trịnh Thư Vân là một cô gái hoàn toàn không cần thiết phải để ý đến sắc mặt của bất cứ người nào, cho nên cô ấy mới không hề sợ hãi mà trực tiếp từ chối Mục Văn Hạo.
Thật sự là làm người hâm mộ mà.
Đúng là cho dù Trịnh Thư Vân không nói gì thì Mục Văn Hạo cũng sẽ không bực bội hoặc trút giận lên người cô ấy.
Trịnh Thư Vân làm bản thân hoàn toàn đắm chìm trong tiếng hát của Diệp Ninh, không để ý đến ánh mắt của Mục Văn Hạo.